Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 137: Đặt sữa bò
Người bán hàng không khách sáo nói thẳng: “Em chồng nào của cô? Sao lúc nãy người ta đứng ở đây cô không gọi đi? Thôi thôi thôi, người như cô tôi thấy nhiều lắm rồi, đi mau đi, nếu không đừng trách tôi gọi người tới bắt cô đấy.”
Thời này nhà nào có người chạy được chân bán hàng trong cung tiêu xã thì oai lắm, lúc nào họ cũng vênh váo ta đây với khách hàng.
Nhưng mà cũng phải tuỳ người, ví dụ như gặp khách có khí chất và hào phóng giống như Lâm Thanh Hoà, vừa nhìn là biết người có tiền lại không dễ bắt nạt, mấy cô bán hàng đon đả niềm nở ra mặt. Họ sẵn sàng lôi những xấp vải giấu kĩ ra chào mời, thấy Lâm Thanh Hoà từ chối, họ không những không coi thường mà còn nghĩ mấy cuộn vải thủ công này quá tầm thường, cô không thèm để mắt tới.
Còn với những người khách khác, đặc biệt là những người ăn mặc quê mùa, biểu hiện lơ nga lơ ngơ là họ lên mặt ngay. Thái độ cực kỳ bá đạo và hách dịch.
Quay lại người phụ nữ vừa bị quát lúc này, ôi chao, đây chẳng phải là cô con dâu thứ hai của Lâm gia - nhà mẹ đẻ Lâm Thanh Hoà sao?
Đanh đá ở nhà thôi chứ còn lâu chị hai Lâm mới dám cãi nhau với mấy người bán hàng. Hôm nay cô tới đây là để mua đồ. Chả là gom góp được chút tiền tính mua ít vải về may cho mình bộ quần áo mới.
Không ngờ lại gặp được cô em chồng có 1 không 2 dám chặt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ - Lâm Thanh Hoà.
Ồ, chẳng phải than ầm trời là hết sạch tiền, đói khổ lắm sao, không có tiền mà mua được lắm đồ thế à? Chỗ này ước chừng phải mười đồng, thậm chí là hơn ấy chứ.
Đặc biệt là hai túi sữa bột đắt như quỷ, 3 đồng 1 túi lận, thế mà nó dám tiêu 6 đồng tiền không chớp mắt.
Vì thế cô ta định tiếp cận cái túi đồ, xem có cái gì mình dùng được thì lấy luôn.
Không ngờ giữa đường gặp người bàn hàng nhiều chuyện lại còn làm ầm cả lên.
Mặc dù cô đã thề thốt đủ kiểu chồng cô là anh trai ruột của Lâm Thanh Hoà thế mà cái cô bán hàng này nhất quyết không chịu tin. Chị hai Lâm không dám giằng co quá lâu, ba chân bốn cẳng vội vàng chạy ra ngoài.
Lúc Lâm Thanh Hoà mua xong đồ cho các con quay trở lại thì thấy chị hai Lâm đang đứng ở cửa Cung tiêu xã ngó ngang ngó dọc.
Vừa nhìn thấy bóng dáng Lâm Thanh Hoà từ xa, chị hai Lâm đã hướng về phía cô liên tục khua chân múa tay, điệu bộ rất khoa trương, thu hút ánh mắt của biết bao người qua đường.
Ha, buồn cười, lần trước về Lâm gia, chị ta còn nanh nọc lắm mà, tự nhiên nhiệt tình ắt có khuất tất. Lâm Thanh Hoà vờ như không thấy trực tiếp đi thẳng vào Cung tiêu xã.
Người bán hàng lập tức nói với Lâm Thanh Hoà: “Vừa rồi có một người phụ nữ định mở túi của cô ra xem bên trong có những gì, tôi thấy hình như chị ta có ý định lấy trộm đồ, còn luôn miệng nói là họ hàng thân thích bên phía nhà mẹ đẻ của cô.”
Lâm Thanh Hoà liếc ra cửa một cái rồi cố tình nói lớn: “Cám ơn cô nhiều nha, tôi không quen biết cô ta. Chả biết từ đâu xông ra, chắc định chiếm tiện nghi.”
Một câu đủ khiến chị hai Lâm tức lộn ruột, cô em chồng này giỏi lắm, dám nói năng với chị dâu như thế hả?
Người bán hàng gật gù đồng tình: “Loại người này tôi gặp đầy.”
Chu Thanh Bách chưa quay lại, nên Lâm Thanh Hoà đứng nói chuyện phiếm với cô bán hàng. Không hề có ý tứ sẽ ra bên ngoài trò chuyện với bà chị dâu.
Bán buôn vắng khách, lâu lâu mới gặp được cô gái xinh đẹp, nói năng có duyên, người bán hàng rất nhiệt tình trò chuyện.
Cô ấy cũng lờ mờ đoán được Lâm Thanh Hoà sống ở nông thôn nhưng không hề tỏ ra khinh thường mà ngược lại còn đánh giá một người ăn nói lưu loát có hiểu biết như này nhất định phải là giáo viên chứ không thể nào là phụ nữ làm nông bình thường được.
Cô bán hàng hỏi: “Chị không tính đi ra nói với cô ta vài câu à?”
Lâm Thanh Hoà: “Cô không thấy bộ dạng chị ta lúc hung hăng ngang ngược như thế nào đâu. Đây là đang giả vờ đáng thương thôi.”
“Nhìn mặt mũi thế kia chắc cũng chả phải người hiền lành gì cho cam.” Người bán hàng gật gù tán đồng.
Chị hai Lâm vẫn cứ đứng lỳ ở đó, có vẻ quyết tâm phải đợi bằng được cô em chồng.
Phiền quá, Lâm Thanh Hoà nhíu mày. Giờ này chắc Chu Thanh Bách sắp quay về rồi, cô buộc phải cất bước đi ra ngoài.
Đứng đợi ước chừng cũng phải nửa giờ đồng hồ mà chị hai Lâm vẫn cố nặn ra một nụ cười rạng rỡ nhất, giả bộ cất giọng thân thiết: “Cô em chồng ơi.”
Lâm Thanh Hòa trào phúng: “Gì? Em chồng? Ha. Tôi với Lâm gia mấy người đã đoạn tuyệt quan hệ rồi. Chị tưởng tôi nói chơi chắc.”
Chị hai Lâm vẫn giữ nụ cười giả tạo: “Cô đừng giận dỗi nữa, ở nhà cha mẹ vẫn thường xuyên nhắc tới cô, thắc mắc sao mãi mà không thấy cô về. Năm nay cô nên về nhà đi thôi.”
Lâm Thanh Hoà lạnh nhạt đáp: “Hai ông bà nhà họ Lâm tính tình ra sao tôi còn lạ gì. Con gái gả chồng như bát nước đổ đi. Bao nhiêu tuyệt tình, bao nhiêu nhẫn tâm họ đã nói cả rồi, chứng tỏ trong mắt họ đã sớm không có đứa con gái này. Với lại tôi còn phải nuôi ba thằng con trai, dù có tâm hiếu thuận cũng vô lực. Lâm gia bên đó chẳng thiếu con trai con dâu, tự nhiên bắt ép một đứa con gái xuất giá quay lại dưỡng lão, e rằng làng trên xóm dưới người ta cười cho thối mũi.”
Chị hai Lâm há hốc mồm, không ngờ cô em chồng mồm mép lợi hại quá, xem ra có vẻ muốn chặt đứt quan hệ thật rồi.
“Này cô em chồng, cha mẹ không cần cô nuôi. Chồng tôi càng không muốn bị người ta chọc sống lưng. Chẳng qua cha mẹ nhớ cô, mong cô về thăm thôi.”
Lâm Thanh Hoà xua tay: “Thôi đi, chị bớt diễn đi, bọn họ nhớ tôi? Chị đang kể chuyện hài đấy à?”
May quá Chu Thanh Bách tới rồi, Lâm Thanh Hoà nói với anh: “Đợi em chút, em vào trong lấy đồ nhé.”
Dứt lời, cô lướt như bay vào trong cung tiêu xã.
Cô bán hàng kinh ngạc: “Chồng chị là quân nhân?”
Lâm Thanh Hoà thuận miệng đáp: “Ừ, nếu được cô cũng nên tìm một người lính mà lấy làm chồng. Đàn ông nhà binh đáng tin.”
Hai má cô gái thoắt cái đã ửng hồng, ngượng nghịu nói: “Chị có quen ai không, giới thiệu cho em với.”
“Để chị về hỏi anh nhà chị xem có chàng trai nào chưa vợ không. À mà cô đi làm ca nào, có gì lần sau chị lên đây mua đồ còn gặp mà báo tin chứ.”
Cô bé này tuy hơi cao ngạo nhưng bản chất không xấu, tinh ý, cảnh giác, biết bảo vệ tài sản của khách hàng không cho kẻ gian có cơ hội trộm cắp. Lâm Thanh Hoà vui lòng kết bạn với người này.
Sau khi cô ấy thông báo lịch làm việc của mình, Lâm Thanh Hoà gật đầu nói: “Ừ, quay về chị sẽ hỏi giúp em.”
Đồng ý giúp là một chuyện còn có tìm được người thích hợp hay không thì phải tuỳ thuộc vào ông trời se duyên.
Bước ra cửa, Lâm Thanh Hoà nhìn thấy Chu Thanh Bách vẫn lạnh nhạt không cảm xúc như mọi khi, còn chị hai Lâm thì đứng cười sượng sùng.
Lâm Thanh Hoà xách túi ngồi lên xe nói: “Đi, mình về nhà thôi.”
Chu Thanh Bách ừ một tiếng rồi vững vàng nhấn bàn đạp, đạp đi.
Trên đường về, Lâm Thanh Hoà hỏi: “Lúc nãy anh với chị ta nói cái gì thế?”
Chu Thanh Bách: “Mời anh mùng hai Tết qua làm khách.”
Lâm Thanh Hoà hỏi ngay tức khắc: “Thế anh có đồng ý không?”
Chu Thanh Bách lắc đầu: “Không có, chỉ nói là nghe theo ý em.”
Lâm Thanh Hoà nhoẻn miệng cười: “Anh nói thế là được rồi.”
Chu Thanh Bách hỏi lại: “Em không định quay về đó thật à?”
“Không về. Ngoài thằng ba ra thì nhà đó chẳng có ai tử tế cả. Trước kia em mù mắt nên mới lẽo đẽo bám đít bọn họ, bây giờ mắt em sáng rồi, không còn ngu ngơ nữa đâu.”
Chu Thanh Bách không nói gì nữa, việc bên ngoại, vợ làm chủ là được, cô muốn cái gì thì là cái đó.
Lâm Thanh Hoà hỏi chuyện sữa bò, Chu Thanh Bách thông báo sang năm sẽ có.
Anh đã hỏi kĩ càng rồi, bắt đầu từ năm sau, trang trại bò sữa sẽ được đặt tại nông thôn, sẽ có xã viên làm nhiệm vụ vắt sữa bò.
Lâm Thanh Hoà hỏi: “Nếu giao sữa tới tận nhà có đắt không ạ?”
Chu Thanh Bách đáp: “Một hào mốt một chai.”
“Xét theo nhân khẩu nhà mình, mỗi ngày phải mấy chai mới đủ nhưng cha mẹ sinh hoạt tiết kiệm, đặt nhiều sợ hai ông bà xót tiền, thôi thì 2 chai đi, 2 chai một ngày chắc đủ.”
Nhưng cô vẫn cảm thấy kể cả 2 chai ông bà cũng vẫn xót tiền cho mà xem.
Một ngày 2 hào 2, một tháng 30 ngày vị chi là hơn 6 đồng.
Aizz, 6 đồng không phải con số nhỏ, người nhà quê thu nhập cả tháng được có mấy đồng. Xem ra cửa ải này hơi bị khó qua!