Thập Niên 60: Làm Giàu, Dạy Con

Chương 199

Từ học kỳ 1 năm ngoái cho tới học kỳ 2 năm nay, toàn bộ môn Toán của năm nhất sơ trung đều do cô giáo Lâm phụ trách.

Môn Ngữ Văn cô không dạy nên không nắm được, chứ còn môn Toán hầu hết các em học sinh đều đạt chuẩn, trong đó có gần mười em tham gia kỳ thi học sinh giỏi cấp huyện và vinh dự mang về hai giải ba cho trường.

Tuy rằng phần thưởng không lớn chỉ có cái ly tráng men nhưng cái quan trọng ở đây là vinh quang. Từ ngày thành lập trường tới nay, đây là lần đầu tiên học sinh trường Trung học Công xã đạt được thành tích cao trong kỳ thi học sinh giỏi cấp huyện và những học sinh này đều do cô giáo Lâm bồi dưỡng ra.

Điều này lại một lần nữa khẳng định năng lực giảng dạy của cô giáo Lâm.

Có lẽ tới lúc này nhóm thanh niên trí thức mới thực sự tâm phục khẩu phục. Lần trước họ thua nhưng thua trong ấm ức vì thế sống chết không chịu bỏ qua mà cả ngày rình rập đợi bắt lỗi Lâm Thanh Hoà. Đáng tiếc làm bọn họ thất vọng rồi, từ đầu tới cuối Lâm Thanh Hoà chưa hề cho bất cứ ai nửa điểm cơ hội.

Đại Oa ngồi dưới lớp chăm chú nhìn bóng hình trên bục giảng, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy mẹ trong vai trò cô giáo…

Mẹ đứng đó vừa có chút nghiêm khắc lại có chút dịu dàng, lời mẹ giảng rất lôi cuốn, xung quanh mẹ như phát ra ánh sáng sặc sỡ thu hút mọi ánh nhìn.

Wow, cảm giác này quá lạ, hình ảnh này quá đẹp khiến Đại Oa không thể rời mắt.

Mãi cho tới khi tan học Đại Oa vẫn chưa phục hồi lại tinh thần. Mẹ ở trường và mẹ ở nhà là hai mẹ hoàn toàn khác nhau!

Ngay buổi học đầu tiên các bạn trong lớp đã biết Chu Khải là con trai cô giáo Lâm.

Đại Oa tên thật là Chu Khải. Cái tên Đại Oa này là nhũ danh, chỉ người trong nhà gọi thôi chứ đi ra ngoài đặc biệt là trường học mọi người đều gọi nó là Chu Khải.

Một bạn học nữ lại gần hỏi: “Chu Khải, cô Lâm là mẹ bạn à?”

“Ừ.” Chu Khải gật đầu thừa nhận ngay, nó không có ý định giấu giếm, hơn nữa muốn giấu cũng chẳng được vì trường trung học công xã cách nhà rất gần, chỉ cần hỏi một cái là ra ngay.

Quả nhiên là như vậy…các bạn đồng học xôn xao bàn tán, thật là hâm mộ bạn học Chu Khải quá, có một người mẹ ưu tú như cô Lâm…à tất nhiên mẹ mình cũng không kém chỉ là thua cô giáo Lâm một chút xíu thôi à!

Được khen, Chu Khải chỉ im lặng không nói gì.

Sau 10 phút nghỉ giải lao, một giáo viên khác bước vào lớp.

Sơ trung không giống Tiểu học. Sơ trung có rất nhiều môn học, chứ không phải chỉ có độc Ngữ văn và Toán học mà mỗi môn đều có giáo viên chuyên môn phụ trách.

Khả năng thích ứng của Chu Khải rất tốt. Rất nhanh nó đã kết được nhiều bạn mới và bắt nhịp với tiến độ học tập.

Tan học, Lâm Thanh Hoà đèo Đại Oa về nhà, dọc đường hai mẹ con tâm sự: “Sơ trung chỉ có hai năm nhưng tuyệt đối không được lơ là, kiến thức phải thực sự vững vàng thì mới tiếp tục học lên hai năm cao trung được.”

Hiện tại Đại Oa đang học sơ nhất nếu bước từng bước thì tới năm 77 nó vẫn đang học lớp 11. Như thế sẽ lỡ mất năm đầu thi đại học mà năm thứ 2 chắc chắn mức độ cạnh tranh sẽ khốc liệt hơn rất nhiều.

Bởi vì năm đầu tiên, nhà nước bất ngờ tuyên bố khôi phục thi đại học làm tất cả mọi người trở tay không kịp, không có nhiều thời gian chuẩn bị, kiến thức ném xuống đã lâu giờ muốn lượm lên đâu phải chuyện ngày một ngày hai. Vì thế rất nhiều thanh niên trí thức thi trượt năm đầu cho nên không cần chứng kiến cũng biết năm thứ 2 mọi người chen chúc tới mức nào. Suy cho cùng tất cả thanh niên trí thức đều mong ngóng được quay trở về thành phố mà. Với lại còn một trở ngại nữa đó là kể từ năm thứ 2 trở đi các trường đại học sẽ yêu cầu thêm môn Tiếng Anh, tới lúc đó mẹ một nơi con một nơi Lâm Thanh Hoà sẽ không thể phụ đạo thêm Tiếng Anh cho Đại Oa.

Chính vì những điều này, Lâm Thanh Hoà muốn Đại Oa cùng thi đại học năm đầu với mình.

Đại Oa: “Mẹ, hình như mẹ vội lắm hả?”

Lâm Thanh Hoà cười cười: “Ừhm, mẹ hơi sốt ruột. Thế cho nên bắt đầu từ hôm nay mẹ sẽ đẩy nhanh chương trình học của con, để sang học kỳ sau nhảy lên sơ nhị luôn.”

Đại Oa như không tin vào tai mình: “Là…là sao ạ? Mẹ tính làm gì?”

Lâm Thanh Hoà hỏi ngược lại: “Con không làm được?”

Đại Oa hơi do dự rồi mới chậm chạp nói: “Con không biết nữa, nhưng con sẽ cố gắng hết sức thử xem sao.”

Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Tốt, thử một lần dốc hết toàn lực, nếu không được mẹ cũng sẽ không trách con. Đừng lo lắng.”

Vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã về tới nhà, đề tài này tạm kết thúc tại đây.

Lâm Thanh Hoà đi vào bếp nấu cơm. Đại Oa lập tức vào phòng mở sách vở ra học, đáng lẽ tính về sẽ tán gẫu với người nhà về chuyện mẹ ở trường oai phong ra sao, được các bạn học sinh yêu thích thế nào nhưng bây giờ nó không có nhiều thời gian rảnh, phải tranh thủ nỗ lực từng phút một.

Thấy cháu trai siêng năng chịu khó, vừa đi học về là lại ngồi vào bàn làm bài tập ngay, bà Chu cực kỳ vui mừng. Về điểm này, Đại Oa rất giống mẹ nó, chứ không như Chu Hạ với Chu Dương, mang tiếng cũng đi học như nhau nhưng tan học một cái là quăng sách vở vào một xó, chạy tót đi chơi.

Lát sau, Nhị Oa và Tam Oa cũng tan học về tới nhà. Nhị Oa sốt ruột cả ngày hôm nay, chỉ đợi giờ phút này để sà vào hỏi: “Anh cả, anh cả, hôm nay anh đến trường có thấy mẹ mình dạy học không?”

Anh cả lên sơ nhất rồi, nó cũng muốn lắm nhưng ngặt một nỗi năm nay nó mới lên lớp 4, haizz, còn mấy năm nữa lận!

Thấy thằng em hấp ta hấp tấp, Đại Oa phì cười: “Lúc mẹ dạy học khác xa với lúc ở nhà.”

Nhị Oa tròn mắt: “Khác á? Khác thế nào? Ở trường mẹ có dữ không?”

Tam Oa nhíu mày: “Chắc chắn mẹ cũng dữ cho mà xem. Cô giáo em dữ cực kỳ luôn, đứa ngồi cùng bàn với em còn bị doạ tới phát khóc, ồn ào muốn chết.”

Đi học rồi Tam Oa mới phát hiện ra một sự thật phũ phàng đó là đi học rất rất rất chán, không vui bằng đi chơi, cứ ngồi đần độn cả nửa ngày trời, chỉ khi nào khát nước mới được tới văn phòng giáo viên uống nước, nói tóm lại là đi chơi vui hơn đi học nhiều.

Đại Oa: “Mẹ không dữ nhưng lúc dạy mẹ không nói giọng điệu dịu dàng đâu. Với cả mẹ giảng bài hay cực kỳ, ai cũng thích tiết học của mẹ, hết giờ còn đặt bao nhiêu câu hỏi nữa.”

Nhị Oa: “Thế có ai bị phạt đánh không?”

Đại Oa: “Không, học sinh sơ trung rất có quy củ. À, anh còn nghe kể mấy anh chị là học sinh cũ của mẹ năm nay đã lên sơ nhị rồi mà vẫn còn tìm mẹ hỏi bài đấy.”

Nhị Oa kinh ngạc: “Sơ nhị? Liệu mẹ có hiểu không?”

Đại Oa gật đầu khẳng định: “Mẹ hiểu hết.”

Wow, mẹ quá siêu. Nhị Oa vừa khâm phục vừa tự hào, hình như mẹ chẳng cần đi học chỉ cần tự đọc sách là có thể hiểu được hết hay sao ấy!

Tam Oa chẳng hề có hứng thú với ba cái đề tài trường lớp này, nói chuyện với hai ông anh không hợp nó chán nản đi ra khỏi phòng, đúng lúc đụng trúng Tiểu Tô Thành vừa từ ngoài vào.

Cả ngày mới gặp lại anh Tam Oa, Tiểu Tô Thành nhào tới như con chim non ríu rít: “Anh ba~~ Anh đi học về rồi ạ?”

Tam Oa chán chường đáp: “Ờ, nhưng mà chẳng có gì vui!”

Tiểu Tổ Thành chớp chớp đôi mắt to tròn: “Không vui mà sao anh cả với anh hai đều thích đi học thế?”

Tam Oa thất thểu đáp: “Bọn họ là đi học tập chứ không phải đi chơi.” Còn nó là muốn đi tìm cảm giác mới mẻ, ai dè thất vọng toàn tập!

Cả một lớp học lộn xộn như cái chợ, đứa khóc đứa mếu, còn chảy nước mũi tùm lum nữa chứ, còn có mấy thằng nhóc cứ thích bắt nạt các bạn nữ đã thế lại không chịu nói đạo lý. Hôm nay Tam Oa bụp 1 thằng, thằng nhóc đó đánh thua xong chạy đi méc. Cũng may cô giáo phân rõ trắng đen, không trách phạt mà còn tuyên dương Tam Oa trượng nghĩa rồi hỏi Tam Oa có muốn làm lớp trưởng không.

Nghe thì có vẻ oai đấy, tuy nhiên quản một đám nhóc con, vừa phiền vừa chán!

Tiểu Tô Thành: “Đợi em lớn em sẽ đi học cùng anh ba, còn được đeo cặp sách nữa, hí hí”

Trong mắt nhóc Tô Thành, hình ảnh anh Tam Oa đeo cặp sách trên lưng cực kỳ cực kỳ đẹp trai và oai phong.

Tam Oa cong cong khoé miệng, trong bụng thầm nghĩ trẻ con đúng là trẻ con. Bằng một hành động rất chi là hào phóng, Tam Oa lấy cái cặp đưa cho Tiểu Tô Thành: “Này, anh cho mượn, đeo đi.”

Tiểu Tô Thành cầm cặp sách trên tay mà như cầm bảo bối, xúc động dâng trào, suýt rơi nước mắt!
Bình Luận (0)
Comment