Thập Niên 60: Làm Giàu, Dạy Con

Chương 7

Editor: Tựa Thủy Lưu Niên

Chương 7: Bánh bao trắng thật to!

Chu Đại Oa không để bụng, bĩu bĩu môi.

“ Xếp hàng đợi đi.” Lâm Thanh Hoà đặt Chu Tam Oa xuống đất cho nó tự do hoạt động rồi xách cái bọc lớn quay về phòng mình.

Phòng cô ở sát vách với phòng bọn nhỏ, bên ngoài là gian bếp.

“ Mẹ thật sự mua đồ ăn ngon về hả?” Ở phòng sát vách Chu Đại Oa hỏi Chu Nhị Oa.

Chu Nhị Oa bĩu môi, lúc mẹ vừa về nó cũng tin như thế, nhưng khi nghe được đại ca nhắc nhở thì đã không hi vọng gì nhiều. Đừng coi thường đứa trẻ ba tuổi, Chu Nhị Oa chính là một con khỉ con tinh ranh.

Theo như trong truyện, tất cả mọi việc đều do Chu Lão Nhị chỉ đạo, xét về năng lực người có thể đánh ngang cơ không phân cao thấp với nam chính chỉ có nó. Nếu không phải cuối cùng bị Chu Lão Tam liên luỵ, kế hoạch giết chết nam chính chưa chắc đã thất bại.

Chu Đại Oa tuy không đọc được vẻ mặt thằng em trai nhưng vẫn cảm nhận được sự coi thường. Chu Đại Oa trừng mắt lườm em trai, cất giọng cảnh cáo:

“Còn thái độ tao đánh mày đó!”

Lâm Thanh Hoà mở cánh cửa nhỏ từ trong phòng bước ra, hỏi: “Muốn đánh ai đấy?”

Trong tay cô là một cái bánh bao trắng tinh, rất to, vẫn còn nóng hổi, toả ra mùi thơm hấp dẫn khiến Chu Đại Oa, Chu Nhị Oa nhịn không được cùng nuốt nước miếng, vội vàng hỏi: “ Bánh bột mỳ tinh hả mẹ?”

Lâm Thanh Hoà liếc mắt nhìn hai anh em một cái: “ Muốn ăn không?”

Hai anh em đều thành thật gật đầu, đồng thanh nói:

“ Muốn”

Chu Tam Oa càng vội mà là lắc lư đến ôm lấy chân cô, cái miệng nhỏ kêu a a a, ý nói nó cũng muốn ăn.

Lâm Thanh Hoà hỏi: “ Từ giờ về sau có nghe lời không?”

Chu Nhị Oa vội đáp: “ Mẹ, con vẫn luôn nghe lời mẹ mà, người không nghe lời chính là đại ca.”

Chu Đại Oa tức giận, la lên: “ Ngươi còn dám nói linh tinh, ta sẽ đánh ngươi!”

Lâm Thanh Hoà trừng mắt hỏi: “ Đánh ai hả?”

Chu Đại Oa rất muốn nói là đánh lão nhị, nhưng thức ăn ngon trước mắt, đành nghẹn họng không trả lời.

Lâm Thanh Hoà: “ Mỗi đứa một nữa, trong tủ vẫn còn. Nếu ngoan ngoãn thì bữa sau được ăn tiếp, đứa nào không nghe lời thì ăn bánh bột ngô.”

Ở mấy năm nạn đói được ăn bánh bột ngô đã là tốt lắm rồi, người ta còn phải ăn cỏ ăn trấu, thế mà hai thằng nhóc Chu Đại Oa và Chu Nhị Oa rõ ràng đều không thích bột ngô.

Chung quy là do cha chúng là người có năng lực, hàng tháng đều gửi tiền trợ cấp và phiếu gạo về. Nguyên chủ cầm giấy hôn thú và sổ hộ khẩu đi lãnh. Vì thế nguyên chủ dù không xuống đất làm việc chấm công điểm thì điều kiện trong nhà cũng không quá kém, ăn bánh bột ngô là chuyện bình thường.

Lâm Thanh Hoà vừa dứt lời, Chu Nhị Oa lập tức đồng ý: “Con sẽ ngoan mà”

Chu Đại Oa mắng em trai không có khí phách, nhưng khi ánh mắt Lâm Thanh Hoà lia tới, nó vội cụp mắt.

Sau đó Lâm Thanh Hoà quyết định phát trước cho ba đứa nửa cái bánh bao. Một cái bánh bao rất lớn chia đôi cũng không ít. Lâm Thanh Hoà vừa mới tới còn chưa kịp tiêu hoá hết mọi chuyện đang xảy ra cho nên ăn nửa cái bánh là đủ no.

Cô để nửa cái còn lại cho ba đứa trẻ, nhưng có vẻ không đủ cho chúng. Trong nhà có một cái ấm sành chuyên đựng trứng gà, Lâm Thanh Hoà mở ra xem, bên trong vẫn còn mấy quả trứng gà, cô đập ba quả trứng vào ba cái tô rồi đổ nước sôi vào làm thành món canh trứng hoa.

Chu Đại Oa uống hết rất nhanh: “ Mẹ, con vẫn chưa no!”

Chu Nhị Oa cũng vậy, mấy cái này chỉ lấp được nửa cái dạ dày của nó thôi.

Chu Tam Oa thì không ăn nhiều như hai anh, mấy miếng bánh bao và một chén canh trứng hoa là no rồi. Đương nhiên nó nhanh đói nhanh no, mấy đứa trẻ tầm tuổi này đều mập mạp trắng trẻo ngoại trừ nó gầy khô gầy đét.

Tuy bọn trẻ con trong những năm này thì đều giống nhau cả, ba phần no bảy phần đói nhưng suy cho cùng đều tại nguyên chủ không để tâm chăm sóc. Rõ ràng cha chúng có tiền trợ cấp, trong nhà không thiếu miếng ăn, đáng lý ra ba đứa trẻ không tới mức gầy đói tới vậy.

Lâm Thanh Hoà tổng cổ hai đứa lớn đi ngủ: “ Hai anh em lên giường đất ngủ ngay.”

Chu Đại Oa lập tức cãi: “ Con muốn ra ngoài chơi.”

Lâm Thanh Hoà nói: “ Ngủ dậy rồi đi chơi, tối nay cho mấy đứa ăn thịt.”

Chu Đại Oa vội vàng hỏi lại: “ Thật không?”

Không chỉ Đại Oa, hai mắt Nhị Oa cũng sáng lấp lánh nhìn mẹ, hình như mẹ hôm nay không giống mọi ngày.

Lâm Thanh Hoà tức giận nói: “ Không ăn thì thôi.”

Chu Đại Oa và Chu Nhị Oa ngay lập tức trèo lên giường đất, Chu Tam Oa tất nhiên không leo được đứng ở dưới đất kêu a a a…Chu Đại Oa sợ bị lão tam liên luỵ tối nay không được ăn thịt nên nó lại tụt xuống giường bế em trai, Chu Nhị Oa thì nằm bên trên giơ tay kéo phụ.

Thật đúng là, Lâm Thanh Hoà chưa kịp nói gì mà hai đứa đã thành công kéo thằng út lên giường rồi.

Cô kéo chăn mỏng đắp lên người ba anh em, hơi bối rối: “….Ngủ ngon.”

Chu Đại Oa xác nhận thêm lần nữa: “ Tối nay thật sự có thịt ăn?”

Lâm Thanh Hoà gật đầu khẳng định: “ Có.”

Chu Đại Oa và Chu Nhị Oa lúc này mới yên tâm, ba anh em nằm im nhắm mắt ngủ.

Lâm Thanh Hoà không quản chúng nó ngủ thật hay còn thì thầm to nhỏ gì nữa không, cô quay về phòng mình.

Nói là phòng nhưng diện tích không lớn, chỉ có một cái giường đất, một cái tủ quần áo, bên cạnh đặt một chậu rửa mặt và một cái khăn lông, kế đến là mấy cái bát ăn cơm, lu gạo, lu bột ngô, ấm sành đựng trứng gà, non nửa bình dầu, lọ muối ăn chỉ còn một chút sắp nhìn thấy đáy.

Tất cả những thứ này đều đặt trong phòng cô. Vì phòng có cửa nên không phải cất vào tủ, những nhà khác người ta đều để hết vào trong tủ khoá lại.

Lâm Thanh Hoà thấm mệt, nguyên chủ ra ngoài từ sáng sớm, cô lại vừa xuyên đến, mệt mỏi cả thể xác và tinh thần cho nên cô đi ra ngoài đóng cửa lớn lại, quyết định ngủ một giấc đã có chuyện gì chờ tỉnh dậy rồi tính sau.

Cả bốn mẹ con đánh một giấc trưa ngon lành.

Cùng lúc đó ở nơi tiền tuyến xa xôi, Chu Thanh Bách đang cấp cứu trong bệnh viện quân y.

Những đồng đội vừa được anh cứu mạng đang cầu xin bác sĩ nhất định phải cứu sống lão Chu, bọn họ khẩn thiết tới mức thiếu chút nữa là quỳ gối xuống luôn!

Lãnh đạo quân khu biết tin Chu Thanh Bách bị trọng thương đang cấp cứu trong bệnh viện quân y thì không khỏi nhíu mày nhăn trán. Cấp trên rất coi trọng Chu Thanh Bách nhưng bây giờ e rằng mạng sống còn khó giữ, về sau….

Cuối cùng, quân khu trưởng thở dài: “ Chuẩn bị công văn luân chuyển công tác cho Tiểu Chu đi.”

Một vị lãnh đạo khác cũng rất tiếc nuối lắc đầu: “ Dựa theo tính tình Tiểu Chu, chỉ sợ sẽ không chịu ở lại.”

Nếu không có sự việc không may lần này, Tiểu Chu sắp sửa được cất nhắc lên vị trí cao hơn, anh xuất thân bần nông không chỗ dựa, tự thân vận động đi tới bây giờ chẳng phải dễ dàng, chỉ đáng tiếc….

Nghe được lời này, các vị lãnh đạo đều trầm mặc bởi họ hiểu tính cách Chu Thanh Bách, nếu không thể trực tiếp xông pha ra trận anh sẽ không ở lại quân ngũ.

Cuối cùng vị quân khu trưởng đành nói: “ Dựa theo lần lập công này xin cho anh ta một khoản tiền trợ cấp sinh hoạt đi, ta nghe nói trong nhà còn có ba đứa con nhỏ.”

Các vị lãnh đạo khác đều không có ý kiến.

Ở nhà, bốn mẹ con say sưa ngủ trưa, cái gì mà tâm linh tương thông như trong truyền thuyết người ta hay nhắc đến một chút đều không có.

Lâm Thanh Hoà đánh một giấc tới tận bốn giờ chiều, ba đứa nhỏ thức dậy trước cả cô, đại khái vì chúng nhớ tới món thịt mà cô đã nhắc trước khi đi ngủ, kể cả Chu Đại Oa hôm nay cũng không chạy ra ngoài chơi như mọi ngày.

Lâm Thanh Hoà múc nước rửa mặt.

Cô từ trong không gian riêng lấy ra hai cái khăn lông mới, màu sắc vô cùng đơn giản, một cái cho mình, một cái cho ba đứa trẻ.

Còn cái khăn mà nguyên chủ giữ gìn như bảo bối, để cho ba anh em nó lau chân đi.
Bình Luận (0)
Comment