Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 701: Phiên ngoại 7- Hẹn nhau nhé, kiếp sau mình lại yêu!
Trước đây, Lâm Thanh Hoà có ý tác hợp Lâm Tú và Cương Tử nhưng chưa kịp thúc đẩy thì cô đã phát hiện ra hình như giữa hai đứa này có điều gì đó rất kì lạ. Hỏi ra mới biết chúng nó đã lén lút yêu đương được hai tháng rồi.
Lâm Thanh Hoà chỉ nghiêm giọng răn đe cháu gái hai câu vì cái tội giấu diếm người lớn, ngoài ra không mắng mỏ gì thêm nữa. Bởi lẽ Cương Tử do một tay cô hướng dẫn chỉ bảo, bản thân thằng bé cũng là đứa siêng năng chăm chỉ, tương lai sau này chắc chắn sẽ không để vợ con đói khổ, thiệt thòi.
Đầu thập niên 90, Cương Tử vẫn chưa đủ tiền mua nhà nhưng bằng sự nỗ lực phi thường cuối cùng tới năm 95, cậu chàng đã chính thức tậu được một căn chung cư rộng hơn 80 mét vuông với giá một trăm sáu mươi ngàn đồng, nằm ngay tại quận nội thành nhộn nhịp. Và cũng trong năm đó, cặp đôi Cương Tử, Lâm Tú chính thức kết hôn.
Trên cương vị vừa là cô ruột vừa là thím út, Lâm Thanh Hoà sắm cho hai đứa nó một bộ nội thất hoàn chỉnh coi như quà mừng cưới.
Sau đám cưới, Lâm Tú vẫn kiêm nhiệm chức vụ kế toán trưởng trong công ty nhà cô Thanh Hoà như cũ. Còn Cương Tử thì tiếp tục đi bày sạp vỉa hè. Đến năm 97, cảm thấy quá mệt mỏi, cậu quay về Chu thị xin làm công ăn lương cho nhàn. Thế là Lâm Thanh Hoà giao cho thằng cháu vị trí cửa hàng trưởng, chuyên quản lý hệ thống phân phối nông sản sạch.
Thế nhưng tục ngữ có câu “ở hiền gặp lành”, và Cương Tử chính là điển hình trong số đó. Trước đây, khi mới gom góp được chút tiền tiết kiệm đầu tiên, nhờ sự khích lệ của mợ út, Cương Tử đã mua một mặt tiền cửa hiệu. May mắn sao, căn tiệm đó nằm đúng trong quy hoạch mở đường của chính phủ thế là tự nhiên có một khoản lớn đền bù rót vào túi.
Để tiền đó cũng chẳng làm gì vậy là Cương Tử tìm mua tiếp một mặt bằng khác. Xét thấy vị trí này tương đối đẹp, cho thuê thì uổng quá nên cậu tính thử đứng ra kinh doanh xem sao. Nghĩ là làm, Cương Tử tới tiệm hải vị nhà thím út học tập hơn nửa tháng rồi chiếu theo đó điều hành căn tiệm nhà mình. Còn về vấn đề hàng hoá cứ nhập trực tiếp từ chỗ thím út, nhanh gọn thuận tiện lại khỏi mất công đi xa.
Rồi một lần nữa, vận may mỉm cười với Cương Tử. Tiệm hải vị của cậu mới khai trương được nửa năm thì ngay gần đó người ta cho thành lập một khu chợ đầu mối.
Thiên thời địa lợi nhân hoà, công việc làm ăn phất lên như diều gặp gió. Hầu như tháng nào cũng đều đặn nhập hàng hai lần, với cái tốc độ đấy không cần hỏi cũng biết lợi nhuận thu về nhiều thế nào rồi.
Và tổ ấm nhỏ càng thêm viên mãn khi hai vợ chồng chào đón thành viên thứ ba, một bé gái cực kỳ xinh xắn đáng yêu. Từ đó một nhà ba người cứ thế sống hạnh phúc bên nhau, yêu thương gắn bó không rời.
Về phần Hứa Thắng Cường, nhờ sự mai mối của Lâm Thanh Hoà, cuối cùng cậu chàng cũng chịu cưới vợ lần hai. Cô vợ này người gốc Bắc Kinh, tuy ngoại hình không thuộc diện xinh đẹp, nói thẳng ra là hơi xấu gái một tí nhưng được cái tính tình năng nổ tháo vát, rất giỏi vun vén việc nhà.
Hai vợ chồng chung sống thuận hoà ấm êm, không bao lâu sau sinh được một thằng cu mập mạp trắng trẻo. Cuối thập niên 90, mắt thấy Hứa Thắng Cường vẫn chưa mua được nhà riêng, Lâm Thanh Hoà liền làm cho nó cái giấy chứng nhận thu nhập để tới ngân hàng vay vốn. Lúc này chính phủ đang khuyến khích an sinh xã hội nên cứ phải tranh thủ mua lấy căn nhà rồi sau này gom góp trả dần hàng tháng là được.
Nhắc tới Hứa Thắng Cường thì không thể quên Hứa Thắng Mỹ.
Ở với anh chồng thứ hai được một thời gian, Hứa Thắng Mỹ lại ly dị. Sau hai lần đổ vỡ, nó không kết hôn nữa mà theo về làm vợ lẽ cho một người đàn ông hơn mình tận 20 tuổi, thậm chí con cái ông ta cũng lớn hơn Hứa Thắng Mỹ. Người ngoài nhìn vào không tiếc lời dè bỉu cười chê nhưng bản thân Hứa Thắng Mỹ cảm thấy rất hài lòng. Đúng thế, nó chấp nhận thân phận thứ thiếp, cam tâm tình nguyện làm mẹ kế cho người ta miễn sao có tiền bạc rủng rỉnh, được sống trong nhung lụa sang giàu. Còn tình yêu ấy hả, có mài ra mà ăn được không? Không chứ gì, vậy thì nó chẳng cần quan tâm!
Nhưng nói tới cháu gái Chu gia, đứa có cuộc sống giàu sang nhất phải kể đến Chu Nhị Ni. Gả cho Vương Nguyên, một ông chủ tài ba, quyền thế lại son sắt thuỷ chung, hết lòng chiều vợ thương con, Nhị Ni đã có được một đời thật viên mãn và trọn vẹn. Rồi khi cặp song sinh long phượng ra nước ngoài du học, hai vợ chồng càng có nhiều cơ hội hưởng thụ thế giới riêng, lâu lâu lại dắt tay nhau đi du lịch hâm nóng tình cảm.
Bên cạnh đó Chu Tứ Ni cũng có cuộc sống bình yên đáng ngưỡng mộ. Chồng nó, Ông Quốc Đống là cán bộ nhà nước, có thân phận có địa vị trong xã hội. Với cương vị ấy thì cả đời này không phải lo nghĩ tới chuyện cơm áo gạo tiền, cứ ung dung, thảnh thơi mà sống thôi.
Về phần gia đình Chu Tam Ni và Lý Ái Quốc. Sau khi hai vợ chồng tách ra riêng, công việc làm ăn tiến triển khá tốt. Tất nhiên không thể so với Chu gia bên này nhưng cũng coi như đủ ăn, đủ tiêu, đủ lo cho tương lai của con cái. Khoảng nửa cuối thập niên 90, hai vợ chồng cố gắng mua được căn chung cư hơn trăm mét vuông. Cũng phải cố lắm đấy, gần như vét toàn bộ tài sản mới mua nổi nhưng Chu Tam Ni mừng lắm. An cư rồi mới lập nghiệp mà, phải chân chính có được nơi che nắng che mưa thì mới yên tâm xông pha phấn đấu làm giàu được.
Chu Ngũ Ni thì định cư hẳn ở bên Thượng Hải. Nhìn chung mọi thứ tương đối suôn sẻ, thuận lợi, vợ làm giáo viên, chồng quản lý tiệm trà. Nhờ biết bảo ban nhau chí thú làm ăn nên tới năm 2002, vợ chồng nó cũng mua được nhà riêng ổn định cuộc sống.
Ngoài chồng con ra, người được Lâm Thanh Hoà để tâm và yêu thương nhất chính là Chu Hiểu Mai
Cuộc hôn nhân Chu Hiểu Mai - Tô Đại Lâm cũng do một tay Lâm Thanh Hòa dốc sức vun đắp, sau lại kéo cả gia đình lên Bắc Kinh thoát nghèo làm giàu. Chính vì thế cho nên, tới tận khi bốn đứa con là sinh viên đại học, cuộc sống ổn định hết rồi Chu Hiểu Mai vẫn không ngừng nhắc tới công lao to lớn của chị tư đối với gia đình mình.
Và cũng nhờ sự khuyến khích động viên của chị tư, vợ chồng Chu Hiểu Mai mới có quyết tâm đặt cọc bốn căn nhà cho bốn đứa con. Phần còn lại chúng sẽ tự đi làm kiếm tiền rồi trả dần.
Thế nên khi cơn sốt địa ốc bắt đầu bùng nổ, giá nhà leo thang chóng mặt, Chu Hiểu Mai không khỏi ôm ngực cảm thấy may mắn vì lúc trước nghe lời chị tư nên bây giờ bốn đứa nhỏ mới có nhà ở Bắc Kinh. Bằng không với cái giá mấy triệu tệ một căn nho nhỏ thì chắc có lẽ chúng đi làm cả đời cũng chả gom góp nổi.
Vậy là bằng nhiều phương thức khác nhau, Lâm Thanh Hoà đã giúp đỡ tất cả con cháu nhà họ Chu có cơ hội an cư lạc nghiệp, ổn định vững chãi tại mảnh đất thủ đô người khôn của khó này.
Không chỉ Chu gia, Lâm Thanh Hoà cũng nhắc nhở cả chị Ông nếu có tiền dư thì tranh thủ mua vào một căn đặng sau này về già không còn buôn bán được thì mỗi tháng vẫn có một khoản cho thuê nhà. Tất nhiên chị Ông rất tin tưởng Lâm Thanh Hoà nên vui vẻ làm theo ngay, ốm đau bệnh tật đã có bảo hiểm chi trả hết rồi, thành thử cứ mạnh dạn mà bỏ ra đầu tư coi như có thêm tiền dưỡng già càng tốt chứ sao.
Đó, nhìn chung trên Bắc Kinh là như vậy, còn lại ở quê nhà, mọi chuyện cũng tốt đẹp không kém.
Sau một thời gian miệt mài làm việc, anh ba Chu đã đạt thành tâm nguyện lên đời xe bán tải và khai trương thêm một cửa hàng tạp hoá nữa. Nhưng tất nhiên không thể bằng nhà cậu ba Lâm.
Tại huyện thành, cậu ba Lâm liên tiếp mua hai căn tiểu viện. Giá lúc mua chỉ là ba, bốn chục ngàn một căn thôi nhưng sau này đội lên hẳn hơn trăm ngàn. Nhưng cậu ba nhất quyết không bán mà để dành cho hai thằng con trai. Tất nhiên điều này cậu giữ kín lắm, chỉ bật mí cho mỗi mình chị Thanh Hoà thôi, ngay cả anh ba Chu là hàng xóm bên cạnh cũng không hề hay biết.
Hai thằng con trai của cậu ba Lâm đều ở tại huyện thành lấy vợ sinh con rồi làm ăn buôn bán, cũng coi như là con kế nghiệp cha.
Chu Hạ nhà anh chị hai khá vững vàng trong nghề mộc, là một thợ có danh có tiếng quanh vùng này. Còn anh chị hai thì cả đời không gặp lại nhau, mối quan hệ chỉ có một sự liên lạc duy nhất đó là những lần gửi tiền lương hàng tháng.
Ở dưới thôn, vợ chồng anh chị cả trở thành hình mẫu lý tưởng của toàn bộ dân làng. Giờ con cái đều trưởng thành hết rồi nên ngày tháng nhàn tênh chả phải lo nghĩ gì. Dư giả thời gian cộng thêm uy tín sẵn có, anh chị nhiệt tình tham gia ứng cử làm cán bộ thôn, hi vọng góp một phần sức lực hỗ trợ bà con và xây dựng quê hương ngày một giàu mạnh.
Quay lại với gia đình Lâm Thanh Hoà. Hai vợ chồng cô sống vui vầy bên con cháu đến hơn 90 tuổi.
Hôm ấy, một buổi sáng trời trong gió mát, Lâm Thanh Hoà bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành. Cũng phải thôi, đã sống tới cái tuổi này, nhìn rõ quy luật sinh tử, làm gì có ai không chuẩn bị tâm thế sẵn sàng…
Cô thản nhiên nói với chồng: “Anh à, em không thấy không gian riêng nữa rồi, có lẽ đã tới lúc…”
Chu Thanh Bách dịu dàng nắm lấy tay vợ, khẽ cười trấn an: “Em đừng sợ, anh sẽ ở bên cạnh em!”
Lâm Thanh Hoà nhẹ nhàng mỉm cười, trong đầu cứ văng vẳng hai câu “Đường tình có anh cùng sánh bước. Cô đơn chẳng còn ghé qua đây.”
Và rồi buổi chiều cùng ngày, Lâm Thanh Hoà nằm trên giường, thanh thản nhắm mắt ra đi.
Tất cả con cháu đều có mặt đông đủ. Chu Thanh Bách bình tĩnh dặn dò các con. Thật ra cũng không có gì nhiều vì tài sản trong nhà đã được phân chia rõ ràng trước đó, di chúc cũng đã được lập cụ thể cả rồi.
Căn dặn xong chuyện hậu sự. Chu Thanh Bách chậm rãi nằm xuống cạnh Lâm Thanh Hoà, cẩn thận đan tay mình vào tay vợ…
Trước khi trút hơi thở cuối cùng, Chu Thanh Bách khẽ thì thầm: “Vợ à, đường xuống hoàng tuyền tối lắm, đợi anh đi cùng em. Đừng sợ, đã có anh nắm chặt tay em đây rồi!”
Hẹn nhau nhé, kiếp sau mình lại yêu! VIPTruyenGG.com