Chương 103: Có Phải Em Mua Hơi Nhiều Không
Chương 103: Có Phải Em Mua Hơi Nhiều Không
Không biết hai người đi cỡ bao nhiêu, nhưng mà nhìn vóc dáng của ông Vương không khác ông Thất ℓắm, vậy dựa theo cỡ của ông Thất mua đi, bà Vương thì mua theo cỡ của mẹ cô.
Từ Ninh nhìn thấy mình chọn một đống giày, ngượng ngùng nói với Tô Hồng Anh: “Chị Hồng Anh, có phải em mua hơi nhiều không?”
Tô Hồng Anh xua tay nói:
Vừa đến đầu hẻm thì thấy ông Vương khiêng củi trở về, Từ Ninh xuống xe gọi: “Ông Vương, ông nhặt củi về rồi ạ?”
Ông Vương nói:
“Nếu đứa bé đã mang tới thì lấy đi, tôi đến hầm mở ra, bỏ lương thực vào, để mấy cân ở ngoài là được.”
Nói xong thì đi vào trong phòng.”
Bà Vương nhìn thấy ông ta đi vào trong, hỏi: “Ông già, lương thực để trong hầm ư?”“Ông Vương, ông và cháu còn khách sáo làm gì, ông mau trở về đi, cháu cũng đi đây, qua một thời gian nữa cháu sẽ tới thăm ông và bà Vương.” Sau khi nói xong cô đạp xe rời đi.
Ông Vương về đến nhà đẩy cửa không đẩy cửa được, nghĩ thầm sao bà già này còn khóa trái cửa?
Ông ta ở bên ngoài gọi hai tiếng, bà Vương nghe thấy là ông ta thì nhanh chóng mở cửa bảo ông ta tiến vào, còn khóa cửa lại.
Ông Vương đặt củi vào phòng chứa củi, sau đó cầm hai đôi giày độn bông vào nhà chính.“Để trong hầm đi, mấy năm nay tuy không ai tới trong nhà náo loạn, nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận chút, đồ bên ngoài hầm đều là đồ đã biết, đặt lương thực thô ở đó. Bà ướp thịt để bên ngoài mấy ngày trước, đến lúc đó cũng bỏ vào.”
Sau khi nói xong thì đến phòng trong, dịch một cái rương bên cạnh đầu giường ra.
Đè lên tường một cái không thấy được cơ quan, đá trên mặt đất dịch ra, lộ ra một cầu thang đá.
Hai vợ chồng già cầm đèn dầu hỏa đi xuống dưới, hầm không lớn lắm, có bảy tám mét vuông, bên trong đặt mấy cái rương, bà Vương mở một rương nhỏ ra, vuốt ve trang sức bên trong:Sau khi nói xong cô lấy giày độn bông mua cho hai người ra.
Ông Vương cảm kích nhận lấy giày, nhìn một lát nói:
“Đúng vậy, đúng, chính là cỡ này, giày này thật ấm áp. Tiểu Ninh, cảm ơn cháu!”
Từ Ninh cười xua tay nói:“Từ Ninh, hôm nay sắp có tuyết rơi, sao cháu còn ra ngoài. Đi thôi, vào nhà đi, bảo bà Vương cháu nấu chút đồ nóng cho cháu ăn.” Sau khi nói xong thì dẫn Từ Ninh trở về.
Từ Ninh vội vàng ngăn cản ông ta, nói:
“Ông Vương, cháu không đi vào đâu. Cháu mua được mấy đôi giày độn bông lỗi ở hợp tác xã mua bán, cho ông và bà Vương một đôi.”
“Cháu không biết hai người mua cỡ bao nhiêu nên tự ý mua, ông xem có vừa không? Không đúng thì cháu cầm đi đổi.”Nhìn thấy trong tay bạn già còn có hai đôi giày độn bông, bà ấy hỏi: “Giày này lấy đâu ra thế?”
Ông Vương thở dài nói:
“Tôi gặp Tiểu Ninh ở đầu hẻm, con bé đưa cho tôi, nói là vật phẩm lỗi mua ở hợp tác xã mua bán, mua cho chúng ta mỗi người một đôi.’
Hai vợ chồng già cùng im lặng.Nhìn thấy bạn già đang muối thịt heo, vội vàng đi qua hỏi: “Nhiều thịt như vậy, lấy đâu ra thế?”
Bà Vương nói:
“Là Tiểu Ninh mang tới, không chỉ mang thịt còn mang theo trứng vịt, dầu lạc và lương thực.”
Sau khi nói xong chỉ một đống đồ ăn ở bên cạnh.
“Năm đó khi tôi và ông thành thân của hồi môn và sính ℓễ của ông cho tôi, cũng chỉ còn dư ℓại mấy thứ này.”
“Có thể giữ ℓại những thứ này đã không tệ, nếu không phải năm đó chúng ta sớm quyên nhà máy và nhà trên phố này, nhà này của chúng ta cũng không giữ được.”