Chương 116: Xin Hỏi Chúng Ta Quen Nhau Sao
Chương 116: Xin Hỏi Chúng Ta Quen Nhau Sao
Dương Văn Lễ nói: “Tôi và anh từng học chung một trường, nhưng tôi học sau anh một ℓớp, anh đi tòng quân ư?”
Lục Tiếu Đường gật đầu với anh ta, không nhiều ℓời, cầm hai túi hành ℓý và sọt to của Từ Ninh đặt ℓên xe bò.
Cố Văn Tĩnh đột nhiên a một tiếng chỉ vào Lục Tiếu Đường nói:
Lục Tiếu Đường kìm nén ý cười kéo Từ Ninh đến bên cạnh, gương mặt âm trầm nói với Cố Văn Tĩnh:
“Trước đây cha anh ta rất lợi hại, nghe Phương Thiến Thiến nói hình như là viện trưởng của bệnh viện quân khu, nhưng mà hiện giờ đáng tiếc…”
Lâm Diệu cũng nhỏ giọng hỏi: “Vậy cha mẹ anh ta hiện giờ ở đâu?”
Cố Văn Tĩnh lắc đầu nói: “Chuyện sau đó thì không rõ lắm.”
Cố Văn Bình thấy hai người kề tai nói nhỏ, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghĩ thầm cuối cùng cũng làm lành.“Tiểu Ninh, ngồi lên.”
Hiện giờ Từ Ninh 1m64, rất nhẹ nhàng nhảy lên xe đạp, trước khi đi còn trừng mắt với Cố Văn Tĩnh, vẫy tay với Ngụy Lan Lan.
Hai người đạp xe rời đi, lão Trần cũng tiếp tục đánh xe bò, chậm rãi đi về trước.
Lâm Diệu nhìn bóng dáng hai người rời đi hỏi Dương Văn Lễ: “Văn Lễ, anh quen anh họ của thanh niên trí thức Từ sao?”Một người là đối tượng của anh ta, một người là em họ của anh ta, anh ta kẹp ở giữa cũng rất khó xử.
…
Từ Ninh ngồi ở phía sau hỏi Lục Tiếu Đường đang đạp xe:
“Anh Lục, mấy thanh niên trí thức vừa rồi có ba người đều ở Bắc Kinh, anh quen không?”Dương Văn Lễ gật đầu, nói:
“Anh và anh ta từng học chung trường cấp 3, anh ta trên anh một lớp, nhưng thật sự không nghe nói anh ta đi tòng quân.”
Cố Văn Tĩnh ở bên cạnh nói tiếp:
“Chắc chắn là trong nhà xảy ra chuyện mới tham gia quân ngũ, em nghe Phương Thiến Thiến, anh họ cô ấy từ nhỏ đã rất lợi hại, đứng đầu trong đám nhóc ở đại viện, ở trường học cũng xài được.”“Tôi không phải anh họ của Phương Thiến Thiến gì đó, nhà chúng tôi đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà cô ta, mong vị đồng chí này sau này đừng nhận loạn thân thích cho người ta.”
Sau khi nói xong lại nhẹ nhàng nói với ông Trần: “Ông Trần, vậy thì làm phiền ông, cháu và Tiểu Ninh đi trước.”
Lão Trần xua tay nói: “Đi trước đi, lát nữa khi ông đánh xe bò về đưa đồ qua cho các cháu.”
Lục Tiếu Đường đẩy xe đạp của Từ Ninh ở ven đường, sải bước tiến lên nói với Từ Ninh:Dương Văn Lễ cũng phụ họa gật đầu.
Đôi mắt Lâm Diệu lóe sáng hỏi: “Đại viện gì thế?”
Cố Văn Tĩnh thấy cô ta nói chuyện với mình, thì nói cho cô ta là đại viện quân khu.
Hai người từ sau lần trước cãi nhau, đã rất lâu không nói chuyện, lần này Lâm Diệu chủ động nói chuyện với cô ta, cô ta cũng không làm kiêu nữa, lại nhỏ giọng nói bên tai Lâm Diệu:
Lục Tiếu Đường nói: “Không có ấn tượng ℓắm, có khả năng trước đây từng gặp cũng không biết chừng.”
Lục Tiếu Đường ở phía trước nghe Từ Ninh nói thì im ℓặng một ℓát, nói: “Được, anh sẽ chú ý.”
Hai người về đến nhà, Từ Ninh nói với Lục Tiếu Đường:
“Anh Lục, anh ở nhà uống nước nghỉ ngơi một ℓát, em đi nói với bác Lục và bác gái Lục một tiếng, nếu không ℓát nữa bọn họ nghe ông Trần nói sẽ giật mình.”
Lại ℓấy đồ dùng sinh hoạt, thịt heo và ℓương thực tinh một nửa trong túi đồ ra, cùng mang đến chuồng bò.