Thập Niên 60: Mang Theo Không Gian Làm Thanh Niên Trí Thức ( Dịch Full )

Chương 119 - Chương 119: Quân Trang

Chương 119: Quân Trang
Chương 119: Quân Trang
canvasb2b1190.pngTừ Ninh cũng xuống dưới giường nói:

“Anh Lục, anh ngồi xe mấy ngày, hôm nay ℓại mệt mỏi cả ngày, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Sau khi nói xong thì trở về phòng.

canvasb2b1191.pngMới nhào bột xong Từ An cũng tỉnh dậy, nhìn thấy chị gái cậu ta đang nấu cơm thì rửa sạch mặt tới giúp đỡ.

“Tiểu Mạc còn đang tức giận à, chị là thấy Tiểu Mạc ngủ rất say, không nỡ đánh thức em. Lúc nãy định đi xuống đón em, em lại lên với anh Lục.”

Từ Mạc ngẩng đầu nhìn chị gái mình, hỏi: “Thật sao ạ?”

“Đương nhiên là thật, em không thấy anh Lục cõng sọt hạt dẻ trở về à, chính là sọt chị mới nhặt đầy, định cõng trở về lại đón em lên.”

Từ Ninh điểm lên mũi nhỏ của cậu bé, nói: “Còn tức giận sao?”
Đi đến trên núi, Từ Ninh định tách ra nhặt với Từ An, như vậy cô có thể thêm vào trong không gian một ít, đến lúc đó lại lấy từng chút ra ngoài.

Khi hai chị em nhặt hăng say trên núi, Lục Tiếu Đường dẫn theo Từ Mạc tới.

Từ Mạc cõng giỏ tre của cậu bé chu môi, nhìn Từ Ninh và Từ An nói: “Chị, anh hai, sao hai người không gọi em, hừ.”

Sau khi nói xong cầm giỏ tre của cậu bé đến chỗ nhiều hạt dẻ, đeo găng tay nhỏ bắt đầu nhặt cho vào sọt, Từ Ninh ngơ ngác nhìn.
Hai chị em nấu rất nhanh, một rổ bánh có nhân, một đĩa dưa chuột muối, cháo gạo kê.

Ba người ăn cơm xong Từ Mạc cũng chưa tỉnh, dù sao Lục Tiếu Đường ở nhà, Từ An và Từ Ninh cõng sọt lên núi.

Hai chị em mới đến chân núi, thì thấy mẹ Từ và bác gái Lục đã nhặt một sọt trở về.

Từ Ninh nghĩ thầm, sao mọi người đều tích cực như thế, cô cảm thấy mình đã đủ chăm chỉ, đâu nghĩ người ta còn nhặt một chuyến trở về.
Cô hỏi: “Mẹ, bác gái Lục, sao hai người dậy sớm như vậy? Hai người đã ăn cơm chưa ạ?”

Hai người vội vàng đáp: “Đã ăn rồi, các con mau đi lên đi, bọn mẹ đưa sọt trở về sẽ lên ngay thôi.”

Sau khi nói xong, thì cõng cọt chạy chậm rời đi.

Từ Ninh Từ An: …
“Anh Lục, để em làm là được.”

Lục Tiếu Đường nói: “Không sao, anh thuận đường. Tiểu An, em trở về lấy sọt với anh.”

Sau khi nói xong thì đi xuống núi.

Từ Ninh nhìn Từ Mạc vểnh mông nhỏ ở đó nhặt hạt dẻ, buồn cười đi qua nói:
Lục Tiếu Đường cũng nhếch miệng, nói:

“Sau khi tỉnh lại biết hai em không đợi thằng bé đi lên núi, thở hổn hển cầm giỏ tre chạy lên núi, anh dỗ thằng bé ăn cơm rồi đưa thằng bé đến đây.”

Từ Ninh dở khóc dở cười, tên nhóc này đúng là biết chơi, cô vốn định đưa sọt này trở về thì dẫn cậu bé lên, ai biết cậu bé nóng lòng như vậy.

Lục Tiếu Đường nhìn sọt hạt dẻ đầy bên cạnh, cõng lên định mang xuống núi, Từ Ninh vội vàng nói:


Từ Mạc cúi đầu ngượng ngùng nói:

canvasb2b1192.pngTừ Ninh nghe xong trong ℓòng chua xót, nói:

“Vậy Tiểu Mạc phải ngủ nhiều hơn, ăn nhiều cơm hơn mới có thể cao ℓên được, cao thì có thể ℓàm nhiều việc giúp chị.”

Từ Mạc gật đầu thật mạnh nói: “Chị, em biết rồi ạ, em sẽ ăn thật nhiều, ngủ thật nhiều.”

canvasb2b1193.pngTừ Ninh nhìn cậu ta cười nói:

“Kiến Dân, không cần bưng cho chúng tôi, tối qua chúng tôi cũng mới ăn sủi cảo, cũng ℓà nhân thịt heo, cậu ăn nhiều mấy cái ℓà được.”







Bình Luận (0)
Comment