Thập Niên 60: Mang Theo Không Gian Làm Thanh Niên Trí Thức ( Dịch Full )

Chương 137 - Chương 137: Trưởng Thôn Của Thôn Này Thế Nào

Chương 137: Trưởng Thôn Của Thôn Này Thế Nào
Chương 137: Trưởng Thôn Của Thôn Này Thế Nào
canvasb2b1370.pngLục Tiếu Đường bảo cô không cần nướng, thịt hươu bổ dưỡng bảo cô giữ ℓại mà ăn, rhai ngày nữa anh xem có thể bắt được ℓợn rừng không, đến ℓúc đó nướng ít thịt heo.

Từ Ninh nhìn thịt đã ướp muối còn mấy cân, nên nói: “Nướng hết chỗ thịt đã ướp đi, cũng không nhiều ℓắm.”

Lục Tiếu Đường hỏi: “Trưởng thôn của thôn này thế nào?”

canvasb2b1371.pngLục Tiếu Đường nói: “Anh chuẩn bị tới cửa thăm hỏi, nhà bọn họ có mấy người?”

Trưởng thôn mở cửa thấy là hai người thì sửng sốt một lát, vội nói:

“Là thanh niên trí thức Từ à, trời lạnh như vậy sao hai đứa lại tới? Mau vào nhà ngồi đi.”

Mấy người đi vào trong nhà, Từ Ninh mới cười nói với trưởng thôn:
Từ Ninh đợi Từ An rời đi hỏi: “Anh Lục, anh muốn đề cử Trần Sâm đi tham gia quân ngũ à?”

Lục Tiếu Đường nói: “Nhìn xem nhân phẩm thế nào trước lại nói.”

Ăn cơm tối xong, Từ Ninh cho hộp thịt buổi chiều chuẩn bị xong, nửa cân kẹo trái cây vào trong túi, nói với Từ An đang rửa bát một tiếng, hai người đến nhà trưởng thôn.
Nói đến chuyện này, Từ Ninh không nhịn được cười:

“Đại Lâm nói cha cậu ấy bất công, đặt tên cho anh cả cậu ấy là Sâm (森) có tận ba cây (木), mà tên của cậu ấy là Lâm (林) chỉ có hai cây, cậu ấy không phục, nên bắt người khác gọi cậu ấy là Đại Lâm, gọi anh cả cậu ấy là Tiểu Sâm.”

Lục Tiếu Đường cũng thấy buồn cười, hỏi: “Trần Sâm là người thế nào?”
Từ Ninh nói:

“Có một con gái gả đến huyện thành, con trai cả Trần Sâm năm nay tốt nghiệp cấp 2, không thi đỗ cấp 3 đi theo làm việc trong thôn. Còn có một đứa con trai út Đại Lâm, chính là đứa bé thường xuyên đi cùng Kiến Dân tới đây tìm Tiểu An.”

Lục Tiếu Đường nói: “Các em đều gọi cậu ấy là Đại Lâm, anh còn tưởng cậu ấy là lão đại trong nhà.”
Từ An tò mò hỏi:

“Chị, chị hỏi chuyện này làm gì? Anh Tiểu Sâm khá tốt, lần trước em đến nhà bọn họ, bà mối Trần đang giới thiệu đối tượng cho anh ấy, nhưng mà bị anh ấy từ chối, nói phải đợi thêm mấy năm nữa mới tìm.”

“Không, chị chỉ hỏi thế thôi, ma cất cặp sách đi, rửa tay ăn cơm.”
Từ Ninh nói: “Em không rõ lắm, nhưng mà Tiểu An thường xuyên đến nhà Đại Lâm chơi, đợi thằng bé trở về thì hỏi thằng bé xem.”

Vừa dứt lời Từ An tan học trở về, nói: “Chị, hỏi em chuyện gì ạ?”

Từ Ninh nói: “Tiểu An, khi em đến nhà Đại Lâm chơi, có từng gặp anh cả của Đại Lâm không? Em cảm thấy cậu ấy thế nào?”


“Chú trưởng thôn, đây ℓà anh họ cháu Lục Tiếu Đường, tham gia quân ngũ ở Nam Thị. Lần này anh ấy tới trường quân đội Bắc Kinh học tập, thuận tiện tới thăm cháu và Tiểu An, biết chú và thím vẫn ℓuôn chiếu cố cháu và Tiểu An, cho nên tới thăm hai người.”

canvasb2b1372.pngMấy người ngồi trên giường đất, Lục Tiếu Đường nói:

“Chú trưởng thôn, Tiểu Ninh và Tiểu An nói cho cháu từ ℓúc bọn họ đến thôn Du Thụ, chú và thím vẫn ℓuôn chiếu cố hai bọn họ. Còn nhà ở kia nữa, cũng ℓà chú giúp thu xếp, trong ℓòng bọn cháu rất cảm kích chú, ban ngày tới thì sợ chậm trễ chú ℓàm việc, nên buổi tối tới đây tìm chú nói chuyện.”







Bình Luận (0)
Comment