Thập Niên 60: Mang Theo Không Gian Làm Thanh Niên Trí Thức ( Dịch Full )

Chương 153 - Chương 153: Thứ Này Để Lâu Không Hỏng

Chương 153: Thứ Này Để Lâu Không Hỏng
Chương 153: Thứ Này Để Lâu Không Hỏng
canvasb2b1530.pngThím Đại Xuyên cười điểm nhẹ ℓên đầu cô, sau đó đến bên trong ℓấy tương đậu nành cho cô.

Chú Đại Xuyên từ ngoài về thấy Từ Ninh, cười ha ha nói: “Thanh niên trí thức Từ tới à! Thím cháu không ở nhà à?”

Từ Ninh cười nói: “Chú, thím đi ℓấy tương đậu nành cho cháu, anh trai cháu thích ăn tương thím ℓàm, cháu tới xin thím một ít.”

canvasb2b1531.pngThím Đại Xuyên bưng bình ra nhìn thấy chồng bà ấy, hỏi:

Cha Lục cầm thư đọc một lần, nói:

“Đọc thư Tiếu Nhiên viết, có lẽ nhà này không tệ lắm, Tiếu Nhiên ở chung với bọn họ cũng rất tốt.”

Từ Ninh cũng nói:

“Bác Lục, bác gái Lục, cháu cảm thấy nhà chồng chị Tiếu Nhiên hẳn là rất coi trọng chị ấy, hai người xem quà chuẩn bị đều rất dụng tâm, mẹ chồng chị ấy còn tự mình thêu miếng độn giày gửi tới, hiện giờ có mấy mẹ chồng thêu thùa may vá cho nhà mẹ đẻ của con dâu.”
“Không phải là ông đến nhà trưởng thôn nói chuyện sao? Sao trở về nhanh như thế?”

“Cha Kiến Binh tìm trưởng thôn nói chuyện, mấy chúng tôi đều về hết.”

Thím Đại Xuyên nghe nói cha Kiến Binh tìm trưởng thôn, thì kéo Từ Ninh đến phòng phía tây ngồi xuống, nhỏ giọng nói:

“Thanh niên trí thức Từ, Lý Phượng Kiều ở khu thanh niên trí thức các cháu sắp về thành phố, mấy ngày nay cha mẹ Kiến Binh luôn nhờ vả quan hệ, đã định ra, đợi cô ta xuất viện thì đi.”
Hai người xua tay nói:

“Tiểu Ninh, cháu mua xong trực tiếp gửi qua là được, đừng mang tới đây. Sau này không có chuyện gì, bên chuồng bò cũng ít tới thôi, trong khoảng thời gian này có một thanh niên trí thức nữ thường xuyên lượn lờ bên này, nhìn thấy bọn bác còn chào hỏi với bọn bác nữa.”

Từ Ninh gật đầu nói: “Bác Lục, cháu biết rồi, cha cháu cũng bảo Tiểu Mạc tới nói với bọn cháu.”

Từ Ninh lại đến phòng cha mẹ cô ngồi một lát, cha Từ lại dặn dò cô:
“Cô gái này đúng là tàn nhẫn, cô ta không thể sinh con, Kiến Binh nói muốn cưới cô ta, cô ta không gả. Cô ta biết nhà Kiến Binh có quan hệ có thể giúp cô ta trở về, nói với mẹ Kiến Binh nếu không giúp cô ta trở về, cô ta sẽ đi tố cáo Kiến Binh giở trò lưu manh.”

“Cô ta còn bảo nhà Kiến Binh cho cô ta 100 tệ phí bồi bổ, mấy ngày nay mẹ Kiến Binh sầu vì chuyện này, Kiến Binh bị cha cậu ta đánh hiện giờ còn nằm trên giường đất.”

Từ Ninh nghe xong thì ngây người, Lý Phượng Kiều này đúng là đủ tàn nhẫn đủ không biết xấu hổ, vì trở về thành phố mà không từ thủ đoạn.

“Bác gái, 200 tệ này bác định mua gì cho chị Tiếu Nhiên ạ? Lần trước khi anh Lục tới chỗ cháu cũng để lại không ít tiền và các loại phiếu.”

Mẹ Lục thở dài nói:

“Con bé gả tới đó, bọn bác cũng không biết nơi đó có phong tục gì, Tiểu Ninh, cháu xem rồi tự mua đi. Nếu có phiếu thì mua ít vải qua cho Tiếu Nhiên, để con bé tự mình may quần áo! Bên con rể và thông gia, cháu cũng xem rồi mua đi.”

Từ Ninh nói: “Bác Lục, bác gái Lục, hai ngày này cháu vào huyện thành chuẩn bị cho chị Tiếu Nhiên, sau khi mua xong thì mang tới cho hai người xem.”
Trong lòng mẹ Lục vốn thấp thỏm, nghe Từ Ninh nói như thế cũng cảm thấy có lý.

Bà ấy đứng dậy lấy một chiếc áo bông cũ phía dưới tủ giường đất ra, kéo tay áo cầm một chồng tiền bên trong, nói với Từ Ninh:

“Tiểu Ninh, chỗ này là 300 tệ, bác gái và bác Lục cháu không tiện ra ngoài, 100 tệ cháu gửi qua cho Tiếu Nhiên, 200 tệ còn lại thì làm phiền cháu giúp mua đồ kết hôn gửi qua.”

Từ Ninh nhận lấy tiền hỏi:
Từ Ninh về đến nhà đặt tương đậu nành lên bàn, lấy mấy bình đựng đồ đã chuẩn bị sẵn đi rửa, khi đi để trong bình cũng tiện mang theo.

Ăn cơm tối xong, Từ Ninh và Từ Dương lặng lẽ từ cửa sau đến chuồng bò, đưa thư cho cha Lục mẹ Lục trước, lại đặt đồ ăn Lục Tiếu Nhiên gửi tới lên bàn chỗ giường đất.

Cha Lục mẹ Lục đọc thư xong vừa vui vừa buồn, mẹ Lục thở dài:

“Tiếu Nhiên kết hôn, hai chúng ta không thể đi tham dự hôn lễ của con bé, không biết con rể và thông gia có đối xử tốt với con bé không.”


“Sau này đừng thường xuyên mang đồ tới bên này, Tiểu Mạc cũng không thể để thằng bé thường xuyên ăn cơm bên chỗ các con.”







Bình Luận (0)
Comment