Chương 155: Chỉ Muốn Khiêm Tốn Chút,
Chương 155: Chỉ Muốn Khiêm Tốn Chút,
Mới đầu anh ta không nghĩ tới săn cùng mọi người, chỉ muốn khiêm tốn chút, đừng để người ta đỏ mắt.
Sau đó nhìrn thấy ánh mắt hâm mộ của mấy người nhìn con mồi anh ta bắt được, anh ta mới có ý nghĩ như vậy.
…
Từ Dương từ chuồng bò trở về, thấy cô còn sắp xếp ℓại nhìn nửa con hoẵng trong tay cô, vội vàng ngăn cản:
Lại lấy bánh nướng và bánh xốp đựng vào một túi ăn trên đường, lại thêm ít dưa chuột muối chua và đậu que muối chua.
Sắp xếp hành lý xong, lại bắt đầu băm thịt, Từ Dương thấy cô muộn như vậy còn đang bận, nói:
“Em gái, hiện giờ em băm thịt làm gì, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai lại làm.”
“Anh, không sao đâu, sắp xong rồi ạ, anh đi ngủ trước đi, em còn chưa mệt.”“Em gái, em lấy thịt hoẵng khô làm gì? Ký túc xá của bọn anh không thể nấu ăn.”
Lại nhìn thấy trong túi còn có hai con gà rừng, hai con thỏ hoang, chuẩn bị lấy ra.
Từ Ninh vội ngăn cản anh ta nói:
“Anh, cái này có thể mang về, bảo mấy đầu bếp ở nhà ăn nấu giúp, gọi mấy chiến hữu có quan hệ tốt ăn một bữa.”Từ Dương nghe xong mãi mà không nói chuyện, trong lòng rất hụt hẫng.
Trước đây những chuyện này đều là cha mẹ nhọc lòng, hiện giờ cha mẹ không tiện ra mặt, em gái lại gánh vác cái nhà này, anh ta cách khá xa không giúp được chuyện gì.
Từ Ninh đặt nhân đã băm xong vào chậu, thêm gia vị nói: “Anh, anh đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm mà.”
Sáng sớm Từ Ninh và Từ An ăn sủi cảo cùng Từ Dương, lão Trần còn chưa tới, Từ Dương lại bắt đầu dặn dò hai chị em, đừng để người ta phát hiện quan hệ với chuồng bò, làm chuyện gì cũng phải cẩn thận…Từ Ninh đặt hành đã bóc vỏ xong lên thớt, nói với Từ Dương: “Anh, đây là cơm sáng ngày mai chuẩn bị cho anh.”
“Buổi sáng ăn sủi cảo làm gì, như vậy quá phiền phức, ăn bừa món gì đó cũng được.”
Từ Ninh cười nói:
“Anh, lên xe ăn sủi cảo xuống xe ăn mì, ngày mai anh về bộ đội, sao có thể không ăn một bữa sủi cảo. Hơn nữa gói sủi cảo đâu phiền phức, sáng sớm mai dậy làm ít bột mì, một lát là gói xong.”Bắt đầu từ tối qua, những lời này Từ Dương đã nói mấy lần, hai chị em vẫn ngoan ngoãn gật đầu đáp lời.
Lão Trần ở đường to gọi: “Thanh niên trí thức Từ, thanh niên trí thức Từ…”
Ba người đều nghe được, cầm hành lý đi ra ngoài, mới đi tới bên cạnh xe bò mấy người đều đỏ mắt, Từ An càng khóc nức nở.
Từ Dương đặt hành lý lên xe bò, xoay người ôm hai người nói: “Đừng khóc! Sang năm anh lại tới thăm hai đứa, mau trở về đi, trời lạnh như vậy.”Từ Dương nói:
“Em gái, không thích hợp, đống thịt này mang đến nhà ăn ở bộ đội ăn quá hấp dẫn ánh mắt, đều là chiến sĩ huấn luyện cùng nhau, gọi ai không gọi ai đều là vấn đề.”
“Không phải em chuẩn bị thịt khô cho anh sao, đến lúc đó chia với mấy người trong ký túc xá là được. Gà rừng và thỏ hoang thì lấy một con đi, đến lúc đó anh mang thêm cả rau khô cho liên trưởng của bọn anh nữa, thịt hoẵng thì thôi.”
Từ Ninh không nghĩ tới vụ này, lấy thịt hoẵng ra, gà rừng và thỏ hoang thì không cầm ra ngoài, hai con này đều mang theo.
Sau khi nói xong thì ℓên xe bò.
Bên cạnh giếng nước gần chuồng bò, cha Từ và mẹ Từ vẫn ở đó múc nước, Từ Dương ở trên xe bò ℓặng ℓẽ vẫy tay với bên đó, nhìn thấy mẹ Từ ℓấy vạt áo ℓặng ℓẽ ℓau đôi mắt.
Lão Trần thấy Từ Dương ℓên xe thì đánh xe bò rời đi, Từ An và Từ Ninh đi theo xe bò đi một đoạn xa, mới nghe ℓời Từ Dương khuyên trở về.
Hai chị em về nhà đều không có tinh thần gì, vẫn ℓà Từ Ninh thấy không còn sớm nữa, bảo Từ An rửa mặt đi học.