Chương 160: Có Phải Tiểu Ninh Tới Hay Không?
Chương 160: Có Phải Tiểu Ninh Tới Hay Không?
“Cha, cha đến chỗ bác Lục ngồi một ℓát đi, con nói chuyện với mẹ con và bác gái Lục.”
Cha Từ nhìn sắc mặt con gái một ℓát, vội nói: “Được rồi, con gái, vậy mọi người nói chuyện đi, cha đến chỗ bác Lục.”
Cha Lục đang nói chuyện với ông Thất, nhìn thấy ông ta tiến vào hỏi: “Có phải Tiểu Ninh tới hay không?”
“Con gái, con sao thế? Có phải Tiểu Mạc chọc con tức giận hay không?”
26 tháng chạp là ngày đại hỉ của anh hai Kiến Dân, thím Đại Xuyên tới mời hai chị em trước mấy ngày, Từ Ninh không biết đi bao nhiêu là thích hợp.
Đến trong thôn hỏi thím Hương Vân một chút, nghe nói đều là sáu hào, cô dùng giấy đỏ gói sáu hào dẫn theo Từ An đến.
Mới đến nhà Kiến Dân, vợ của trưởng thôn và thím Tứ lập tức đón cô ngồi cùng, Từ Ninh đi đến bàn bọn họ, Từ An ngồi cùng với Đại Lâm.
Khi sắp ăn cơm, ông Thất dẫn Từ Mạc tới, mấy ông cụ ngồi bên trong nhìn thấy ông ta thì gọi:Từ Ninh thấy hai người nghe lọt, mới thở phào nhẹ nhõm.
…
Khi sắp ăn tết, Từ Ninh nhận được hàng từ Bắc Kinh gửi tới, người gửi là Văn Thanh, hẳn là người bạn của Lục Tiếu Đường ở Bắc Kinh gửi.
Trong túi là mấy loại điểm tâm nổi tiếng ở Bắc Kinh, còn có 1 cân kẹo sữa.“Mẹ, Tiểu Mạc có thể chọc con tức giận cái gì, thằng bé còn nhỏ như vậy, con đâu thể so đo với thằng bé, thằng bé rất ngoan.”
Từ Ninh nhìn hai người một lát, lại nói: “Mẹ, bác gái Lục, cháu nghe Tiểu Mạc nói sáng sớm hai người không nấu cơm ăn.”
Mẹ Lục cười nói:
“Là việc này à! Bác Lục cháu và cha cháu đều nói trong thôn nhiều nhà mùa đông chỉ ăn hai bữa, bọn bác nghĩ mùa đông không làm việc gì, không đói bụng, nên ăn ít một bữa.”“Hiện giờ chúng ta không thiếu đồ ăn, anh trai con và anh Lục mỗi tháng đều gửi tiền, gửi phiếu gạo, mọi người lại ở đây ăn mặc tiết kiệm, đến lúc đó cơ thể mọi người yếu đi, bọn họ còn ở bên ngoài kiếm tiền làm gì?”
Hai người nghe xong đều có chút hối hận, lúc ấy khi nghe chồng bọn họ nói chuyện, cảm thấy mùa đông làm việc ít, ăn ít một bữa thì tiết kiệm được ít lương thực, giảm bớt gánh nặng cho đám trẻ, cũng không nghĩ sâu xa hơn.
Mẹ Từ nói: “Được rồi, sau này nghe con gái mẹ, không nhịn một bữa. Mấy bọn mẹ chăm sóc cơ thể thật tốt, nhìn các con lớn lên.”
Mẹ Lục cũng nói: “Tiểu Ninh, cháu nói rất đúng, là mấy người già bọn bác hồ đồ.”Từ Ninh thở dài:
“Mẹ, bác gái Lục, sao hai người hồ đồ như vậy? Người trong thôn mùa đông không làm việc, mỗi ngày nằm trên giường đất, ăn hai bữa cơm sẽ không đói bụng.”
“Cha con và bác Lục còn phải chăm sóc mấy con bò, mỗi ngày phải cho bò ăn, gánh nước, phải cắt nát cỏ cho bò, dọn chuồng bò, buổi tối còn phải dậy trông bò. Làm nhiều công việc như thế, hai người còn không cho bọn họ ăn no.”
“Tới ngày mùa còn phải xuống ruộng làm việc, lại phải hầu hạ mấy con bò, cả ngày không được nghỉ ngơi, mùa đông hai người không bồi bổ cho bọn họ, thời gian dài sao cơ thể có thể chịu đựng được?”Từ Ninh lấy đồ ra, phía dưới còn có một lá thư, trong thư viết cảm ơn lần trước cô bảo Lục Tiếu Đường mang thổ sản tới, người trong nhà đều rất thích.
Điểm tâm này là ở bên Bắc Kinh, mấy anh em mua cho cô nếm thử.
Từ Ninh viết một lá thư gửi cho Lục Tiếu Đường trước, nói chuyện người anh em của anh gửi đồ tới đây trước, lại viết một lá thư gửi cho Văn Thanh, bày tỏ cảm ơn mấy người, cũng rất thích điểm tâm.
Cô lấy một ít ra, dư lại bảo Từ An mang đến chuồng bò.
“Lão Thất, tới bên này ngồi.”
Chú Đại Xuyên cũng ℓập tức đi qua đón, dẫn ông Thất và Tiểu Mạc đến bàn mấy ông cụ.