Thập Niên 60: Mang Theo Không Gian Làm Thanh Niên Trí Thức ( Dịch Full )

Chương 167 - Chương 167: Thịt Xào Ớt Cay Và Đậu Tây

Chương 167: Thịt Xào Ớt Cay Và Đậu Tây
Chương 167: Thịt Xào Ớt Cay Và Đậu Tây
canvasb2b1670.pngTừ An nhìn thấy đậu tây trên bàn, cười nói:

“Chị, đây ℓà đậu tây nhà ai thế? Mỗi ngày Đại Lâm đều bảo em tới nhà cậu ấy hái, cậu ấy ghét ăn nhất ℓà đậu tây, nhưng mà mẹ cậu ấy ℓuôn nấu mỗi ngày.”

Từ Ninh gắp miếng thịt cho cậu ta, cười nói:

canvasb2b1671.pngTừ Ninh và Từ An vừa nghe thấy tiếng nói chuyện, thì thấy một bóng dáng nhỏ chạy vào cầm bát đũa, hai người còn chưa kịp phản ứng người ta đã ngồi trên bàn gắp một miếng thịt, cho vào trong miệng ăn.

Sau khi nói xong lại thở dài, ăn miếng thịt.

Từ Ninh và Từ An đều bị cậu bé chọc cười, một bữa cơm này chỉ nhìn cậu bé thở dài ăn thịt.

“Còn hỏi cô ta có phải sau này mỗi ngày đều cho em kẹo ăn hay không? Lúc ấy sắc mặt cô ta hơi khó coi, em lại nói với cô ta em muốn ăn bánh bao nhân thịt.”

“Cô ta liếc em một cái, nói cô ta còn muốn ăn bánh bao nhân thịt nữa mà, sau khi nói xong thì rời đi. Hôm nay em gặp cô ta thì nói với cô ta muốn ăn bánh bao nhân thịt, cô ta không để ý tới em.”

Từ Ninh nhìn tên nhóc này, không nghĩ tới cậu bé còn có thể phát huy vượt xa người thường, cô là thấy Lâm Diệu vẫn luôn dây dưa bên chuồng bò, sợ thời gian lâu dần sẽ bị cô ta phát hiện ra manh mối, nên bảo Từ Mạc để lộ với cô ta trước đây điều kiện không tốt lắm, là phạm sai lầm mới tới đây.
Từ Mạc nói buổi tối hôm nay cậu bé không quay về ngủ, ở chỗ này với chị gái và anh hai.

Từ An tắm cho cậu bé xong thì đặt lên giường đất, Từ Ninh cũng cầm kim chỉ tới.

Cái miệng nhỏ của Từ Mạc không ngừng lải nhải nói bát quái cậu bé nghe được từ chỗ mấy thím trong thôn, hai chị em chỉ cười nghe cậu bé khoác lác.
Từ Ninh nhìn cậu bé cười nói: “Tiểu Mạc, người anh em của em đi rồi à?”

Tiểu Mạc ăn thịt, thở dài:

“Đi rồi ạ! Người lớn như vậy còn giống y như đứa bé, động một tí là khóc thút thít. Nếu không phải hai bọn họ nhận em làm đại ca, em cũng không muốn chơi với bọn họ. Hiện giờ cũng không có biện pháp, đều là người anh em nhà mình, không thể nói mặc kệ là mặc kệ được.”
“Chị, hôm qua thanh niên trí thức Lâm kia lại lấy kẹo sữa cho em ăn, nói em hiểu lầm, cô ta không có ý bán em đi, là nhìn thấy em đáng yêu, thích em, em nhận lấy kẹo sữa cô ta cho.”

“Cô ta hỏi trước đây cha mẹ làm gì, em nói không nhớ rõ, cô ta lại hỏi trước đây chúng ta ở chỗ nào? Ở nơi rộng không? Gần đó có gì chơi vui không?”

“Em dựa theo lời chị dạy, nói là ở cùng với rất nhiều người, gần đó không có chỗ nào chơi vui, mỗi ngày luôn có thím cãi nhau mắng chửi người.”
Từ nhỏ Từ An đã thẹn thùng hiểu chuyện, tên nhóc Tiểu Mạc này gần như là da mặt dày, trên thì mấy thím trong thôn, dưới thì mấy đứa bé nhỏ tuổi đều thích nói chuyện với cậu bé, người ta nói chuyện với ai cũng có thể nói mấy câu.

Xưng anh gọi em với mấy tên nhóc trong thôn, lấy lòng khoe mẽ với mấy thím, nói chuyện anh hùng kháng Nhật năm đó với mấy ông cụ trong thôn (đều là nghe được từ chỗ ông Thất, học đến đâu dùng đến đó).

Từ Mạc khoác lác khát nước, đến phòng bếp cầm dưa chuột ăn nói:


Khiến cô ta biết ℓà không có ℓợi xong, đương nhiên sẽ không chú ý nhiều.

canvasb2b1672.pngSáng sớm hôm sau ℓàm việc, khi tiểu đội trưởng điểm danh Cố Văn Bình, Dương Văn Lễ, Lâm Diệu và Cố Văn Tĩnh không tới, Tôn Hạo nói cho tiểu đội trưởng bốn người hôm nay xin nghỉ vào huyện thành.

Hiện giờ còn chưa phải ngày mùa, có người xin nghỉ tiểu đội trưởng sẽ không nói gì.







Bình Luận (0)
Comment