Chương 169: Khi Nào Dọn Qua
Chương 169: Khi Nào Dọn Qua
Đại Lâm và Kiến Dân vừa nghe đi học bị muộn, cầm cá cõng sọt chạy, Nhị Đản cũng cầm phần của cậu bé kêu ℓên:
“Anh Đại Lâm, anh Kiến Dân, đợi em với.”
Từ An có chút sốt ruột, hỏi: “Chị, mấy giờ rồi? Còn bao ℓâu nữa ℓà đi học?”
Từ Ninh cười nghe cậu bé nói, sờ đầu cậu bé nói:
“Phu nhân của xưởng trưởng Lục, nghe nói bà coi trọng nhà ở của nhà tôi, ánh mắt không tệ, có chuẩn bị tốt khi nào dọn qua hay không?”
Người phụ nữ trung niên ngẩng đầu cười nói: “Tiếu Đường, nghe cháu nói kìa? Có phải nghe ai nói gì đó hay không, hiểu lầm thôi.”
Lục Tiếu Đường thay đổi tư thế, cười mà như không cười nói:
“Ồ, không phải coi trọng nhà ở của nhà tôi à, vậy cả ngày bà lượn lờ chỗ đó làm gì? Chẳng lẽ chuẩn bị làm người trông cửa cho nhà tôi? Tôi nhớ rõ chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ, hay là phu nhân của xưởng trưởng Lục là quý nhân hay quên, quên sạch chuyện này.”Lục Tiếu Đường cũng mặc kệ bà ta có bị tức chết hay không, lại nói tiếp:
“Bà già, tôi nhắc nhở bà một câu, tôi chỉ có một chị gái không có anh trai, đừng ở chỗ này nhận thân thích với tôi.”
Sau khi nói xong thì đứng dậy, thong thả ung dung chỉnh lại quân trang, lại đánh giá cách trang trí trong nhà, nói với người phụ nữ trung niên đứng ở đó.
“Nhà này không tệ, đãi ngộ của xưởng trưởng tốt hơn phó trưởng không ít, nghe nói năm trước xưởng dệt len mới vận chuyển tới lượng lớn bông, để trong kho hàng lại xảy ra chuyện.”“Xưởng trưởng Tôn tiền nhiệm mới tới đúng là không may mắn lắm, còn chưa kịp dọn đến nhà này đã bị kéo xuống, nếu ông ta biết đống bông kia là có người cố ý phóng hỏa, không biết sẽ có cảm tưởng gì.”
Vừa dứt lời, gương mặt người phụ nữ trung niên trắng bệch, hoảng sợ nhìn anh.
Một lúc lâu sau, bà ta mới cười gượng nói: “Tiếu Đường, cháu nói gì thế? Sao bác nghe không hiểu gì.”
Gương mặt Lục Tiếu Đường âm trầm, cười mỉa một tiếng nói:Bà cụ bên cạnh chỉ anh mắng:
“Tên súc sinh này, mày làm hại cả nhà cô út mày thảm như vậy, sao còn mặt mũi tới nơi này.”
Lục Tiếu Đường híp mắt nhìn bà ta một cái, nói: “Bà già, tôi khuyên bà bớt tức giận một chút, nói không chừng còn có thể đợi được đến ngày con gái cưng của bà trở về.”
Lại nói với người phụ nữ trung niên cúi đầu bên cạnh bà cụ này:“Được, sau này chị muốn ăn cá thì nói cho Tiểu Mạc, nhưng mà em không thể đi một mình, biết không? Trong nước rất nguy hiểm, đi thì phải đi cùng anh hai.”
Từ Mạc ngoan ngoãn gật đầu nói: “Chị, em biết rồi ạ.”
…
Khu nhà thuộc xưởng dệt len Bắc Kinh, Lục Tiếu Đường mặc quân trang, vểnh chân, dáng vẻ cà lơ phất phơ ngồi trên sô pha trong phòng khách.“Phu nhân của xưởng trưởng Lục, thu hồi lại chút tâm tư đó của mấy người đi, nếu không tôi sẽ khiến các người nhìn xem thủ đoạn của tôi.”
Sau khi nói xong anh đi nhanh ra ngoài, đang định ra cửa thì thấy ông cụ Lục từ ngoài về, ông cụ nhìn thấy anh đi từ trong nhà ra phẫn nộ chỉ vào anh nói:
“Tên súc sinh này, mày còn dám đến đây, hôm nay tao phải đánh chết mày.”
Sau khi nói xong cầm lấy gậy ở cạnh cửa đánh về phía Lục Tiếu Đường.Bà cụ Lục bị anh làm cho tức điên người, hung dữ chỉ anh nói:
“Nhà ở kia không phải là của mày, là cha mày mua khi kết hôn, hiện giờ anh cả mày sắp kết hôn, để thằng bé ở thì làm sao.”
“Ồ, bà không nhắc tới chuyện này tôi còn không nhớ tới, lúc ấy tiền mua nhà là cậu cả tôi bỏ ra đúng không? Tôi nghe nói năm đó cha mẹ tôi kết hôn, bà không bỏ một đồng nào, hiện giờ lại muốn chiếm lấy cái nhà đó. Chậc chậc chậc, người ta nói người càng già da mặt càng dày, hóa ra là nói loại người như bà.”
Bà cụ Lục bị anh làm cho tức đến mức che ngực thở dốc.