Thập Niên 60: Mang Theo Không Gian Làm Thanh Niên Trí Thức ( Dịch Full )

Chương 214 - Chương 214: Em Học Rất Nhanh

Chương 214: Em Học Rất Nhanh
Chương 214: Em Học Rất Nhanh
canvasb2b2140.pngTừ Mạc kiêu ngạo nói: “Chị, em còn biết đọc rất nhiều bài thơ, buổi tối mỗi ngày cha đều dạy em đọc thơ nhận mặt chữ, em học rất nhanh.”

Từ Ninh cười nói: “Ngọc diện tiểu ℓão hổ đúng ℓà có năng ℓực, mau trở về đi, ngày mai ngoan ngoãn nghe giáo viên giảng bài, biết chưa?”

Từ Mạc gật đầu, sau đó đi theo Lục Tiếu Đường cùng đến chuồng bò.

canvasb2b2141.pngTừ Ninh nhìn mấy thứ này, thở dài, ngày mai ℓại đi.

Khi Lục Tiếu Đường trở về cô đang ngồi dưới đèn đọc sách, nhìn thấy anh trở về thì nói:

“Anh Lục, anh nghỉ ngơi sớm một chút, sáng sớm ngày mai còn phải dậy sớm.”

Sau khi nói xong thì chuẩn bị về phòng, Lục Tiếu Đường nắm lấy tay cô tiễn tới cửa, lại sờ đầu cô sủng nịnh nói:

“Đi ngủ sớm một chút đi! Ngày mai không cần dậy sớm, ăn tùy tiện chút gì đó là được.”
Lục Tiếu Đường còn nói thêm: “Trở về anh sẽ làm báo cáo kết hôn, lần sau anh trở về chúng ta kết hôn được không?”

Từ Ninh đang ở trong lòng anh đau lòng nghe thấy câu này thì ngây ngốc, không phải chứ, sao lại nói sang chuyện kết hôn, mới hẹn hò với nhau được bao lâu?

Từ Ninh ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, nghĩ một lát uyển chuyển nói:

“Anh Lục, năm nay em mới 18 tuổi, còn nhỏ.”
Từ Ninh vội nói: “Anh Lục, em đã sớm làm xong nhân của sủi cảo, sáng sớm ngày mai nhất định phải làm sủi cảo, anh không được ăn món khác!”

Lục Tiếu Đường nhớ tới lần trước khi đi, sáng sớm ngày đó sớm đã dậy nấu bữa sáng, cười nói:

“Được, sáng sớm ngày mai sẽ ăn sủi cảo, anh dậy gói, em ngủ thêm một lát.”

Từ Ninh cũng nhớ tới chuyện này, cười gật đầu về phòng ngủ.
“Tiểu Ninh, tuyết rơi thì không được vào núi, biết chưa? Nếu để anh phát hiện em lại lên núi đi săn, vậy anh đành phải xuất ngũ trở về trông chừng em.”

Từ Ninh đỏ mắt gật đầu, có thể là cảm thấy sắp chia tay, nước mắt không nhịn được chảy ra.

Lục Tiếu Đường ôm cô vào trong lòng, dùng môi chạm trán cô, nói: “Đừng khóc, Tiểu Ninh, đừng khóc, sang năm anh sẽ tranh thủ trở về.”

Từ Ninh ở trong lòng anh nức nở gật đầu.
“Tiểu Ninh, anh không phải nói năm nay kết hôn, anh là nói đợi lần sau anh trở về, nếu sang năm anh không trở về được, có khả năng phải năm sau nữa, đến lúc đó em đã 20 tuổi, hiện giờ luật hôn nhân quy định 18 tuổi đã có thể kết hôn.”

Từ Ninh ngây ngốc nhìn anh, 20 tuổi còn rất nhỏ có được không?

Cô không muốn kết hôn sớm như vậy, cô chuẩn bị học đại học xong mới kết hôn.

Khi cô vừa định nói chuyện, lão Trần ở bên ngoài gọi: “Thanh niên trí thức Từ, đồng chí Lục, thu dọn đồ xong chưa.”
Hai người ăn cơm sáng xong, Từ Ninh đang rửa bát đũa, Lục Tiếu Đường đứng ở trong sân nhìn khắp nơi, xem còn có chỗ nào không an toàn hay không.

Từ Ninh đi ra thấy anh như vậy, thì biết anh không yên tâm, an ủi:

“Anh Lục, anh yên tâm đi, không sao đâu, nơi này rất an toàn. Sức lực của em mạnh, sẽ không có ai dám tiến vào.”

Lục Tiếu Đường lại dặn dò cô một lát:
Khi cô tỉnh dậy thấy sủi cảo đã gói xong, lu nước cũng đầy, Lục Tiếu Đường đang nhóm lửa.

Từ Ninh hỏi:

“Anh Lục, sao anh không ngủ thêm một lát, ở trên xe phải ngồi mấy ngày, đâu thể nghỉ ngơi.”

Lục Tiếu Đường cười nói: “Không sao, trên xe có thể nghỉ ngơi, em mau đi rửa mặt đi, anh đi nấu sủi cảo.”


Lục Tiếu Đường ℓập tức đáp: “Ông Trần, đã thu dọn xong, ông đợi một ℓát cháu ℓập tức qua ngay.”

canvasb2b2142.pngLục Tiếu Đường đưa túi nhỏ cho cô, anh xách hai túi to đi phía trước, đặt hành ℓý ℓên xe bò.

Lại xoay người nói với cô: “Khi anh trở về sẽ đánh báo cáo kết hôn, tranh thủ sang năm trở về, đến ℓúc đó chúng ta kết hôn.”







Bình Luận (0)
Comment