Thập Niên 60: Mang Theo Không Gian Làm Thanh Niên Trí Thức ( Dịch Full )

Chương 220 - Chương 220: Sẽ Không Gây Chuyện Cho Cha Mẹ

Chương 220: Sẽ Không Gây Chuyện Cho Cha Mẹ
Chương 220: Sẽ Không Gây Chuyện Cho Cha Mẹ
canvasb2b2200.pngVừa ăn vừa nói mơ hồ: “Chị, không phải hôm nay chị đi ăn đám cưới sao? Chị ℓàm bánh kem khi nào vậy ạ?”

Từ Ninh sợ cậu bé nghẹn, rót một cốc nước cho cậu bé cười nói:

“Buổi chiều ℓàm, em ăn từ từ thôi, đừng để bị nghẹn. Sáng sớm mai em mang bánh về chuồng bò, cho mọi người ăn.”

canvasb2b2201.png“Vương Quyên Quyên kia ở đó khóc, Cố Văn Tĩnh ở đó khuyên cô ta, hình như ℓà nói không về thành phố được. Còn nói ℓà hai chị dâu của cô ta giở trò, Vương Quyên Quyên nói sẽ không bỏ qua cho hai bọn họ.”

Dương Tiểu Muội cũng nói: “Đúng là phiền muốn chết, mỗi ngày đều nghe hai người ầm ĩ qua lại như vậy, chia tay thì chia dứt khoát một chút, nếu không thì làm đối tượng hẳn hoi, mỗi ngày làm như xướng tuồng như thế, không biết bọn họ muốn làm gì.”

“Vương Quyên Quyên cũng không phải người tốt đẹp gì, biết người ta là đối tượng của nhau, một cô gái như cô ta nên cách xa một chút, nhưng chuyện gì cũng phải chen vào, đúng là chưa từng thấy người nào như vậy.”

Từ Ninh nghĩ thầm, không lâu sau, có lẽ khai xuân hai người sẽ tu thành chính quả.

Cả chiều Từ Ninh nghe hai bọn họ nói mấy việc vặt bên khu thanh niên trí thức.
Từ Ninh đang ngồi trên giường đất đọc sách giáo khoa cấp 3, thì nghe thấy Ngụy Lan Lan và Dương Tiểu Muội ở bên ngoài gọi cô.

Cô vội vàng đi giày vào ra ngoài mở cửa, trên tay hai người đều cầm kim chỉ, chuẩn bị ngồi ở đây lâu một lát.

Cô bảo hai bọn họ ngồi trên giường đất, đi lấy một đĩa hạt thông tới nói: “Sao hôm nay các cô nỡ ra cửa thế?”

Ngụy Lan Lan ném kim chỉ sang một bên, vừa bóc hạt thông vừa nói: “Cô không tới tìm chúng tôi chơi, hai chúng tôi chỉ có thể tới tìm cô.”
“Hai bọn họ đều không phải loại người lương thiện gì, mình sống không được như ý, thì không muốn người khác sống quá tốt, loại người này đáng ghét nhất. Nhưng mà hiện giờ chúng ta không thể làm gì bọn họ, chỉ có thể tránh mũi nhọn trước, tìm cơ hội thu thập bọn họ.”

Từ Mạc ngoan ngoãn gật đầu nói: “Chị, em đã hiểu rõ, sẽ không gây chuyện cho cha mẹ.”

Từ Ninh đau lòng ôm cậu bé vào trong lòng, nghĩ thầm qua mấy năm thì tốt, sau này sẽ không còn ai dám kỳ thị Tiểu Mạc như vậy nữa.

Dương Tiểu Muội cũng thở dài: “Mùa đông ở nơi này quá dài, ngồi trong phòng thật sự quá nhàm chán.”

Từ Ninh cười nói:

“Cô nên thấy đủ đi, mỗi ngày ở trong nhà nhàn rỗi còn không tốt, nghe nói thanh niên trí thức đến phía nam mùa đông còn phải làm việc đấy.”

“Cũng phải, so với những nơi khác, chỗ chúng ta hoa màu trồng một quý, đúng là khá tốt, chia lương thực cũng không ít, trộn lẫn lương thực thô cũng có thể ăn no.”
“Em thấy được, lúc đó biểu cảm của cô ta vô cùng đáng sợ, Vương Quyên Quyên kia còn liếc mắt nhìn em một cái, em lập tức cúi đầu làm bộ như không thấy về nhà.”

“Cố Văn Tĩnh kia còn nói, sao tên nhóc chết tiệt này còn có thể đi học, khi em trở về lập tức nói chuyện này cho mọi người. Cha và bác Lục bảo em sau này tránh bọn họ, ông Thất cũng nói sau này ông ấy sẽ đưa đón em đi học.”

Từ Ninh đau lòng sờ đầu cậu bé, nói:

“Tiểu Mạc, cha và bác Lục nói không sai, sau này em ngoại trừ đi học ra, đừng chơi ở cửa chuồng bò.”
Từ Ninh hỏi: “Ngày hôm qua tôi nghe chỗ các cô rất ồn ào, là ai đang làm gì sao?”

Ngụy Lan Lan ném hạt thông vào trong miệng, nói:

“Còn không phải là Cố Văn Bình và Lâm Diệu, không biết vì sao ngày hôm qua lại cãi nhau.”

“Trước đây còn có Dương Văn Lễ ở bên cạnh khuyên, hiện giờ Dương Văn Lễ cũng mặc kệ, không phải hai người càng cãi càng hăng à, cuối cùng vẫn là Tôn Hạo và Trần Hướng Đông khuyên hai người về phòng.”


Ngụy Lan Lan nói:

“Có một nhà thôn bên cạnh coi trọng Xuân Hoa, cảm thấy cơ thể cô ta cao to, người ℓại có năng ℓực, muốn ℓấy về ℓàm vợ con trai mình.”







Bình Luận (0)
Comment