Thập Niên 60: Mang Theo Không Gian Làm Thanh Niên Trí Thức ( Dịch Full )

Chương 222 - Chương 222: Có Khả Năng Còn Muốn Về Thành Phố

Chương 222: Có Khả Năng Còn Muốn Về Thành Phố
Chương 222: Có Khả Năng Còn Muốn Về Thành Phố
canvasb2b2220.pngBa người ăn cơm xong thì thu dọn đồ chuẩn bị về trường, Từ Ninh đưa hai con cho Từ An, nói:

“Hai con thỏ này chia cho Phạm Tư Triết và Kim Đại Bằng mỗi người một con, em khoan hãy nói, đến huyện thành ℓại đưa cho bọn họ, tránh cho bọn họ ở đây khách sáo.”

Từ An xách hai con thỏ nói với Từ Ninh:

canvasb2b2221.pngCô không chào hỏi, gật đầu với hai người xong thì đến phòng Ngụy Lan Lan, đặt một bình nhỏ cô mang tới ℓên bàn.

Hai chị em ở nhà đọc sách, nghe radio, làm ít đồ ăn ngon, thời gian cứ trôi qua như vậy.

Khi trường Từ An nghỉ cũng gần tới lúc ăn tết, trời quá lạnh, Từ Ninh không định vào huyện thành mua hàng tết, lần trước Lục Tiếu Đường giết con lợn rừng, còn thừa không ít thịt, đủ cho bọn họ ăn đến gieo trồng vụ xuân.

Chiều 30 hai chị em bận rộn trong bếp, Từ An hỏi: “Chị, ngày mai em và Kiến Dân đã hẹn nhau, cùng nhau vào huyện thành chơi, chị có đi hay không?”
“Xuân Hoa vốn định bảo bà mối Hoa tìm một hộ không tệ cho Kiều Hoa, nhưng Kiều Hoa không muốn tìm ở nông thôn, có khả năng còn muốn về thành phố.”

Sau khi Ngụy Lan Lan nói xong khịt mũi, chỉ bình trên bàn nói: “Cô mang gì tới thế?”

Từ Ninh mở túi vải ra, nói: “Tôi nghe nói mấy ngày nay cô ăn uống không tốt, đây là kim chi tôi muối, mang tới cho cô nếm thử.”
Một ngày trước khi tuyết rơi phủ kín núi, Xuân Hoa đính hôn, đối tượng của cô ta là một thanh niên cao không khác cô ta lắm, người thoạt nhìn thành thật hàm hậu, định sang năm gieo trồng vụ xuân thì kết hôn.

Khi Dương Tiểu Muội tới chỗ Từ Ninh chơi đã nói với cô, từ lúc có tuyết rơi, Ngụy Lan Lan không ra cửa.

Có đôi khi Từ Ninh sẽ đến khu thanh niên trí thức tìm hai người trò chuyện, tuyết rơi phủ kín núi xong, trường học của Từ Mạc cũng nghỉ, mỗi ngày đều ở đây chơi với cô.
Hai người ăn cơm tất niên xong chuẩn bị đến chuồng bò ngồi một lát, chúc tết mấy vị trưởng bối, mới ra cửa thì thấy trên đường to có người đang đi về phía chuồng bò.

Hai chị em lập tức lùi về, Từ Ninh nói: “Có lẽ là Lâm Diệu, tối nay chúng ta qua đi.”

Từ An hỏi: “Chị, chị nói xem rốt cuộc Lâm Diệu muốn làm gì? Sao thích chạy tới chuồng bò như vậy? Ở đó không có người thân của cô ta mà?”
Từ Ninh xua tay nói: “Hai đứa đi đi! Trời lạnh như vậy, chị không muốn đi ra ngoài.”

“Từ sau lúc tuyết rơi phủ kín núi chị không đi ra ngoài nữa, mỗi ngày ở trong nhà đâu thú vị? Ngày mai chị đi cùng bọn em đi!”

“Không đi, chị sợ lạnh, không so được với mấy tên nhóc bọn em.”
Trần Hướng Đông nhìn thấy cô tới, nói hai câu thì đến phòng thanh niên trí thức nam.

Ngụy Lan Lan bảo cô ngồi trên giường đất, nhỏ giọng nói:

“Hai ngày trước Xuân Hoa nói với bên kia là cô ta đồng ý, hôm nay bà mối Hoa tới, có lẽ là thương lượng chuyện này.”
Ngụy Lan Lan đợi cô mở ra, gấp không đợi nổi lấy một miếng cho vào miệng, đôi mắt lập tức sáng lên, nói:

“Cái này ăn thật ngon, Từ Ninh, tay nghề của cô thật tốt, cải thảo này làm kiểu gì thế? Lát nữa dạy tôi với.”

“Món này làm rất đơn giản, nhưng mà không thể ăn nhiều.” Lại nói cách làm kim chi cho cô ấy nghe.


Muốn ℓàm gì ư, muốn ôm đùi, còn mấy năm nữa ℓà thi đại học, cô ta còn chia tay với Cố Văn Bình, không nhân ℓúc này tìm một chỗ dựa mới.

canvasb2b2222.png“Chú, đây ℓà sủi cảo cháu gói, bưng tới đây cho mọi người một ít, cho mọi người nếm thử.”

Sau khi nói xong còn nhìn bên trong, cô ta biết người đàn ông này ℓà cha của đứa bé kia, có ℓẽ trước đây không phải người rất có quyền thế.







Bình Luận (0)
Comment