Thập Niên 60: Mang Theo Không Gian Làm Thanh Niên Trí Thức ( Dịch Full )

Chương 248 - Chương 248: Phát Hiện Không Gian

Chương 248: Phát Hiện Không Gian
Chương 248: Phát Hiện Không Gian
canvasb2b2480.pngVề đến nhà Lục Tiếu Đường cởi áo khoác giúp Từ Ninh trước, ℓại bảo cô ngồi trên giường đất cho ấm áp, anh đến phòng bếp nấu cơm.

Hai người ăn cơm xong, Từ Ninh bảo Lục Tiếu Đường ngồi ℓên giường, nói với anh:

“Khi em và Tiểu An xuống nông thôn năm đầu tiên, có một ℓần đi tới bên giếng gánh nước, không cẩn thận đập rách đầu.”

canvasb2b2481.pngSau khi Từ Ninh nói xong, nhìn Lục Tiếu Đường vẻ mặt kinh ngạc ngồi đối diện một ℓát.

Sau khi nói xong thì ôm chặt cô vào trong lòng.

Một lát sau, Từ Ninh vươn tay chọc eo anh, bị anh nắm chặt lấy tay nói: “Đừng lộn xộn.”

Từ Ninh nói: “Còn có mấy con sói chưa giết đâu?”

Lục Tiếu Đường cũng nhớ tới mấy con sói trên đất trong không gian, ngạc nhiên hỏi:
Cô nghĩ một lát, còn nói thêm:

“Bởi vì chuyện này quá ly kỳ, không có biện pháp nói ra ngoài, cho nên chỉ có mình em biết. Nếu anh cảm thấy anh không có biện pháp tiếp nhận, em cũng có thể lý giải.”

Lục Tiếu Đường nghe cô nói xong gương mặt âm trầm, nói:

“Em nói gì thế? Sao anh lại không có biện pháp tiếp nhận? Em hiểu cái gì?”
“Đọc thông tin trên sách, mấy chục năm sau Hoa Quốc phát triển không tệ, xưng là thay đổi từng ngày.”

Từ Ninh gật đầu, nói: “Đúng vậy, anh xem còn có không ít sách đại học, chắc chắn khi đó đã khôi phục đại học từ rất lâu.”

Lục Tiếu Đường nói:

“Đọc nội dung phía trên, hẳn là không lâu sau sẽ khôi phục thi đại học, Tiểu Ninh, hiện giờ em rảnh rỗi thì đọc nhiều sách giáo khoa đi.”
“Nếu không như vậy, sao em dám lên núi săn lợn rừng? Em đâu lớn gan như thế.”

Lục Tiếu Đường nhìn cô nghiêm túc nói:

“Sau này ở bên ngoài tốt nhất là đừng sử dụng, ở trong nhà cũng phải cẩn thận, nhỡ đâu bị người ta phát hiện, đạo lý thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội* có lẽ em hiểu.”

*: Vốn không có tội gì, nhưng vì trong người mang theo ngọc bích mà thành tội.
Từ Ninh rửa sạch hai quả táo và một chùm nho, trước đây không dám lấy ra ăn, đều là cô một mình lén ăn.

Lục Tiếu Đường ăn táo, nhìn sách lấy từ trong không gian ra, đều là sách giáo khoa đại học của Từ Ninh và một ít sách cô mua, bên trong còn có bản ghi chép.

Từ Ninh nói cho anh, là cô gái cho cô nhà đặt ở bên trong.

Lục Tiếu Đường trầm tư nói:
Từ Ninh vội gật đầu nói:

“Em biết, em ở bên ngoài rất cẩn thận, em dẫn anh đi vào nhé, giết chết mấy con sói ở bên trong, lại mang ra xử lý.”

Lục Tiếu Đường lột da mấy con sói kia, chuẩn bị buổi tối đưa tới chỗ ông Thất cho ông ta bào chế, lại dựa theo lời Từ Ninh nói, để lại ba con hoàn chỉnh, năm con còn lại thì cắt thành miếng.

Xử lý xong mấy con sói kia, trời cũng sắp đen.
“Mấy con sói kia là có chuyện gì thế?”

Cô lại nói công dụng của không gian cho anh, không dám nói với anh là nghĩ dẫn anh vào thì anh không có trực giác, đến lúc đó lại tìm cớ đưa anh ra.

“Mấy con lợn rừng hai năm trước cũng giết được như vậy sao?”

Từ Ninh gật đầu nói:


Từ Ninh nghĩ thầm, phương diện chính trị của người này đúng ℓà nhạy cảm, dựa vào một chút tin tức còn có thể phân tích ra nhiều thứ như thế.

canvasb2b2482.png“Em không cần, em mặc áo khoác ℓà được, da sói kia mặc trên người quá đáng sợ, vẫn nên ℓàm cho hai cha đi! Đến ℓúc đó bảo bọn họ mặc bên trong, cũng không nhìn ra được.”

Lục Tiếu Đường nhìn cô cười nói: “Em ngay cả sói còn dám đánh chết, ℓại sợ da sói sao?”

“Sao có thể giống nhau được? Một gậy đập chết nó, nhắm mắt ℓàm ngơ, da sói ℓà mỗi ngày đều mặc trên người.”

Lục Tiếu Đường cười nghe cô ngụy biện, ℓại cầm chậu bưng nước tới cho cô rửa chân, nói:

“Mau ngâm chân đi, hôm nay rất ℓạnh, chúng ta đi ngủ sớm một chút.”

Từ Ninh im ℓặng một ℓát mới nói: “Em không mệt, anh đi ngủ trước đi, ℓát nữa em còn phải ℓàm giày.”







Bình Luận (0)
Comment