Chương 252: Bại Tướng Dưới Tay Đồng Chí Tiểu Mạc
Chương 252: Bại Tướng Dưới Tay Đồng Chí Tiểu Mạc
Từ Ninh cười nói: “Được rồi, vậy nghe em, ngày mai ℓàm đồ ăn bồi bổ cho em ấy.”
Từ Mạc cười nói:
“Chị, vậy ngày mai chị nấu nhiều một chút, em tới đây ăn bữa cơm với anh hai, trò chuyện, một tuần không gặp anh ấy em rất nhớ anh ấy.”
“Nhưng mà anh hai thích ăn bánh khoai tây và đậu phụ viên chiên, chị ℓàm một ít cho anh ấy.”
Từ Ninh ngồi ở bên cạnh, nói thầm trong lòng sói là chị bắt, công lao là của Lục Tiếu Đường, da sói là giữ cho mấy anh em bọn em cưới vợ, ha ha.
Từ An cười nói: “Tiểu Mạc à, em mới bao nhiêu tuổi? Mỗi ngày luôn nghĩ tới cưới vợ, đúng là người mê cưới vợ.”
Từ Mạc xấu hổ buồn bực nói:
“Anh hai, ai là người mê cưới vợ? Là ông Thất nói để lại cho mấy anh em chúng ta cưới vợ, không phải nói mỗi em.”Từ Ninh nén cười không nói chuyện.
Từ Mạc lập tức cướp nói:
“Anh hai mệt mỏi rồi đúng không? Nhanh đi rửa mặt đi ạ, sắp ăn cơm rồi, một tuần anh không trở về em nhớ anh muốn chết, buổi tối hai anh em ta trò chuyện với nhau.”
Từ An nhìn cậu bé một cái, lại nhìn Từ Ninh đang nén cười, còn có gì không rõ, chắc chắn là tên nhóc này muốn ăn nhưng ngượng ngùng nói, nên nói là món cậu ta thích ăn.Từ An nói: “Không phải kỳ nghỉ vẫn còn mấy ngày sao, sao nhanh trở về như vậy ạ?”
Từ Ninh cười nói:
“Ngày hôm qua bộ đội truyền điện báo đến, bảo anh ấy nhanh trở về. Mau cất cặp sách và quần áo đi, chị làm đậu phụ viên chiên và bánh khoai tây mà em thích ăn nhất đấy.”
Từ An nhìn cô với vẻ nghi ngờ, hỏi: “Chị, bánh khoai tây và đậu phụ viên chiên không phải là món Tiểu Mạc thích ăn sao?”Từ Ninh cười đến đau bụng: “Tiểu Mạc, đậu phụ viên chiên và bánh khoai tây không phải là món em thích ăn sao?”
Từ Mạc im lặng một lát, mới nói:
“Chị, sao chị có thể đổ oan cho em trai như vậy, rõ ràng là anh hai cũng thích ăn, chị luôn không nhớ được, anh hai mà biết sẽ rất tức giận.”
Từ Ninh nằm trên giường đất cười ha ha, bởi vì Lục Tiếu Đường rời đi trong lòng có chút đau lòng, vào lúc này đều bị hòa tan, Tiểu Mạc đúng là hạt dẻ cười.Buổi chiều ngày hôm sau, khi Từ An trở về nhìn thấy Từ Ninh ở trong phòng bếp làm đậu phụ viên chiên và bánh khoai tây.
Từ Mạc đang bưng bát vừa ăn vừa nhóm lửa, trong bát có đậu phụ viên chiên và bánh khoai tây.
Cậu ta tò mò hỏi: “Chị, sao không thấy anh rể ạ?”
Từ Ninh nhìn thấy cậu ta đã trở về, cười nói: “Tiểu An đã về à, anh rể em về bộ đội có nhiệm vụ, chiều ngày hôm qua đã đi trở về.”Ba người ăn cơm xong thì ngồi trên giường đất nói chuyện, Từ Mạc khoác lác với Từ An:
“Anh hai, thịt sói mà anh vừa mới ăn, có biết là bắt được kiểu gì không?”
“Là anh rể lên núi bắt được, bắt được tổng cộng 8 con, anh rể đúng là lợi hại, ông Thất đã nói anh ấy là người có bản lĩnh.”
“Anh không thấy được mấy bộ da sói đâu rất đẹp, mẹ và bác gái Lục nói làm một chiếc áo da sói cho ông Thất, ông Thất không nỡ, nói là giữ lại sau này cho chúng ta cưới vợ.”
“Ngày mai em sẽ đi nói cho ông Thất, nói anh không muốn cưới vợ, bảo ông ấy không cần để ℓại cho anh, đều cho em và anh cả, hừ.”
“Anh hai, sao anh có thể nói xấu sau ℓưng anh cả như vậy? Chúng ta ℓà anh em ruột, đánh gãy xương cốt còn nối với gân, không thể ℓàm chuyện cốt nhục tương tàn này.”
Từ An: …
Không phải chứ, cậu ta chỉ nói một câu mê cưới vợ, sao ℓại bay tới cốt nhục tương tàn rồi?
Từ Ninh nhìn Từ An bị thiệt, ngồi ở chỗ đó vô cùng vui vẻ.
Đều ℓà bại tướng dưới tay Tiểu Mạc!