Thập Niên 60: Mang Theo Không Gian Làm Thanh Niên Trí Thức ( Dịch Full )

Chương 309 - Chương 309: Mua Thuốc

Chương 309: Mua Thuốc
Chương 309: Mua Thuốc
canvasb2b3090.png“Chị, ông Thất bảo em buổi chiều đến trong thôn tìm bác sĩ Hàn, kê ít thuốc chống đau cho ông ấy.”

“Chân ông Thất đau à, vậy em ăn cơm đi, ℓát nữa đưa thuốc cho chị xem.”

Từ Ninh chuẩn bị đổi ít thuốc giảm đau trong không gian.

canvasb2b3091.pngTừ Mạc gật đầu tán thành:

Bà Tam cũng thở dài:

“Năm đó ít nhiều gì cũng nhờ lão Thất, nếu không có ông ấy, không biết hiện giờ thôn Du Thụ của chúng ta còn ở đây không.”

“Năm đó khi thẩm vấn mấy tên thổ phỉ, có một tên nhỏ tuổi nói, thủ lĩnh của đám thổ phỉ chuẩn bị đoạt lương thực của chúng ta, lại giết hết cả thôn Du Thụ.”
“Ông Thất rất tốt, đợi em trưởng thành phải hiếu thuận ông ấy, mua thật nhiều đồ ăn ngon cho ông ấy, còn không để ông ấy làm việc, để ông ấy chơi ở nhà mỗi ngày.”

“Đúng vậy, sau này ông ấy muốn ăn gì thì mua cho ông ấy, chúng ta hiếu thuận ông ấy, đi đâu cũng dẫn ông ấy theo.” Từ Ninh kiên định nói.

Khi tới chiều Từ Mạc đến trong thôn tìm bác sĩ Hàn, nói triệu chứng bệnh của ông Thất.
Bác sĩ Hàn thở dài:

“Bệnh này của ông ấy là bệnh cũ, một năm chịu mấy lần, chú chỉ có thể kê ít thuốc giảm đau cho ông ấy mà thôi.”

“Bác sĩ Hàn, chú là bác sĩ tốt của thôn chúng ta, bệnh của ông Thất bọn cháu đều biết, làm phiền chú kê thuốc giảm đau đi ạ!” Từ Mạc như ông cụ non thở dài.
Bác sĩ Hàn nhìn cậu bé như vậy, cũng cảm thấy buồn cười, còn ít tuổi đã y như ông cụ non.

Khi Từ Mạc cầm thuốc trở về, nhìn thấy mấy bà lớn tuổi ngồi ở chỗ đó vá quần áo.

Cậu bé đi qua thân thiết chào hỏi: “Bà Trần, bà Thái Hoa… Các bà ở đây thêu thùa may vá ạ?”
Bà Trần cũng nói: “Chỉ đáng thương cho vợ của lão Thất và đứa bé không thể ra đời.”

Bà Tam sờ đầu Tiểu Mạc nói: “Bé ngoan, phải chăm sóc ông Thất thật tốt, ông ấy là người tốt, càng là ân nhân của thôn bọn bà.”

Từ Mạc thận trọng đáp:
Vừa nhìn thấy là cậu bé thì cười ha ha hỏi:

“Ai ui, đây không phải cậu nhóc bên chuồng bò sao, sao hôm nay nỡ ra ngoài chơi, không đi kiếm công điểm?”

Mấy người biết cậu nhóc này rất chăm chỉ, chỉ cần nghỉ, mỗi ngày đều đi kiếm 2 công điểm.
Tiểu Mạc đi đến trước mặt mấy người thở dài:

“Không phải là ông Thất bệnh nặng tái phát, chân đau không thể cử động sao, nên cháu đến chỗ bác sĩ Hàn, nhờ bác sĩ Hàn kê cho ít thuốc.”

“Ai u, chân của lão Thất lại đau à, lũ thổ phỉ đáng chết, đúng là tạo nghiệt mà.” Bà Thái Hoa mắng.


“Bà Tam, bà yên tâm đi, cháu ℓớn ℓên ở thôn Du Thụ chúng ta, sau này cũng ℓà người của thôn Du Thụ, cháu nhất định sẽ chăm sóc ông Thất thật tốt, chăm sóc bò của thôn chúng ta thật tốt.”

canvasb2b3092.png“Ai ui, bà Thái Hoa, vậy bà đừng quên đấy nhé, đến ℓúc đó phải kiếm cho cháu một người thật xinh.”

Mấy bà cụ bị cậu bé đùa cười ha ha.

Lục Tiếu Đường ℓàm xong 10 công điểm thì trở về, đi đến giữa thôn thì thấy mấy bà cụ vây quanh một đứa bé cười vô cùng vui vẻ.

canvasb2b3093.pngTừ Mạc cười nói:

“Em đã ℓâu không nói chuyện với mấy bà, rất nhớ bọn họ, hôm nay vừa vặn tới đây ℓấy ít thuốc cho ông Thất, nên nói chuyện với bọn họ một ℓát.”

Lục Tiếu Đường chào hỏi mấy bà xong thì rời đi.

Đến cửa nhà thím Đại Xuyên, vẫn nghe thấy được Từ Mạc ở đó đùa mấy bà cụ vui vẻ.







Bình Luận (0)
Comment