Chương 355: Thứ Này Giặt Đi Còn Có Thể Dùng
Chương 355: Thứ Này Giặt Đi Còn Có Thể Dùng
Từ Ninh vội vàng ngăn cản bà ấy, cười nói:
“Bà Vương, ℓúc này vừa mới ăn cơm sáng, còn chưa đói bụng, bà ở trong sân chơi với ba đứa đi, ℓát nữa cháu và Tiếu Đường nấu cơm.”
Lục Tiếu Đường đặt sọt đồ vào nhà, thấy bên góc tường có ít cành cây, thì đến phòng bếp tìm rìu chặt củi.
Vốn định ℓàm xong quần áo mới mang tới đây, nhưng tay nghề may vá của cô bình thường.
Tay nghề của bà Vương rất tốt, nên mang tới cho bà ấy tự làm.
“Ai ui, Tiểu Ninh, sao cháu lại cắt sẵn như vậy, quần áo của bà và ông Vương nhiều lắm, hai bộ cháu mang tới lần trước còn chưa mặc đâu.”
Bà Vương nhìn miếng vải kia đau lòng nói.
Hai bộ lần trước là khi mẹ Lục và mẹ Từ chưa đi, Từ Ninh nhờ bọn họ làm giúp.“Đây là chị Hồng Anh để lại cho em, bảo em đan áo len cho Ngưu Bì Đường, còn có hai bình rượu Mao Đài.”
Lục Tiếu Đường biết trong không gian của cô có mười mấy bình rượu Mao Đài, không biết cô mua rượu làm gì.
Người không uống rượu nhưng thích tích trữ hàng như vậy, chẳng lẽ là mua cho anh uống?
Nghĩ đến đây, trong lòng anh vui vẻ.“Bà Vương, quần áo đã làm xong đừng luyến tiếc mặc, sau này cháu lại mua cho bà và ông Vương.”
Từ Ninh nhìn dáng vẻ đau lòng của bà ấy, thì cảm thấy mình làm đúng, nếu không mảnh vải này lại mặc lên người Ngưu Bì Đường.
…
Ở nhà bà Vương ăn cơm xong mấy người đi về, Lục Tiếu Đường đến chỗ Tô Hồng Anh lấy xe đạp, mấy mẹ con ngồi xe bò trở về.Anh sắp xếp đồ xong xuôi, thì ra bên ngoài rửa tay rửa mặt.
Thấy Từ Ninh còn ở phòng bếp, thì ôm Ngưu Bì Đường đến phòng ngủ của Từ An, lại lục tung trong phòng cũng không tìm được một cái bao cao su.
Tới mấy ngày, buổi tối mỗi ngày vợ anh chỉ lấy ra hai cái, sao có thể đủ dùng?
Hai cái ngày hôm qua dùng xong bị anh lén dùng nước rửa sạch, không biết vợ anh có chê hay không.Ba đứa bé chơi với ông Vương bà Vương cả sáng, khi ở trên xe bò có chút uể oải, Từ Ninh không muốn ba đứa ngủ trên đường, nên cố ý đùa ba đứa.
Ba đứa bé cố chống đỡ đến khi về nhà, nằm trên giường đất là ngủ.
Lục Tiếu Đường lấy vật dụng hàng ngày mua ở hợp tác xã mua bán ra.
Từ Ninh vừa thấy còn có một túi len sợi to, thoạt nhìn phải ba bốn cân, nhuộm màu không đều lắm, có lẽ là vật phẩm tỳ vết.Lục Tiếu Đường cười khẽ: “Vợ à, đứa bé đã ngủ, chúng ta đi nghỉ một lát đi!”
Sau khi nói xong thì ôm cô đến phòng, Từ Ninh vừa thấy mấy đứa bé vừa rồi còn ngủ ở đây đều không thấy thì biết người này sớm đã có dự mưu.
Cô cũng không sốt ruột, dù sao bao cao su ở trong không gian của cô, cô không lấy ra người này làm sao bây giờ?
Lục Tiếu Đường nhìn biểu cảm giảo hoạt của cô, thì biết trong lòng cô nghĩ gì.Từ Ninh mới thu dọn đồ trong phòng bếp xong, anh bưng một chậu nước rửa mặt qua, cười nói;
“Rửa mặt đi, sẽ thoải mái hơn chút.”
Cô mới rửa mặt xong đã bị Lục Tiếu Đường đi tới ôm kiểu công chúa, đột nhiên treo trên không khiến cô bị dọa sợ.
Cô véo lên cánh tay anh một cái, tức giận nói: “Anh làm gì thế? Làm em sợ muốn chết.”
Anh cười khẽ một tiếng, đợi khi tiến vào vấn đề chính thì ℓấy hai bao cao su đã rửa sạch ra, cười khẽ bên tai cô:
“Không được, cái này rất dơ!”
“Vợ à, anh đã rửa sạch, thật đấy, giặt sạch mấy ℓần, còn dùng xà phòng thơm giặt nữa.”
Từ Ninh cạn ℓời nhìn anh, rốt cuộc trong đầu anh nghĩ cái gì thế?