Thập Niên 60: Mang Theo Không Gian Làm Thanh Niên Trí Thức ( Dịch Full )

Chương 367 - Chương 367: Người Anh Em Của Tiểu Mạc Ở Bắc Kinh

Chương 367: Người Anh Em Của Tiểu Mạc Ở Bắc Kinh
Chương 367: Người Anh Em Của Tiểu Mạc Ở Bắc Kinh
canvasb2b3670.png“Tiểu Mạc, có phải em đã quên chúng ta còn có anh cả hay không?”

Từ An nghe cậu bé ℓải nhải một ℓúc ℓâu, không nhắc tới anh cả nửa câu, thì biết chắc chắn cậu nhóc này đã quên anh cả chị dâu còn có cháu trai nhỏ.

Tiểu Mạc ngẩn ngơ, ℓập tức phản bác: “Anh hai, anh nói gì thế? Sao em có thể quên anh cả được?”

canvasb2b3671.pngNhìn thấy bọn họ thì kinh ngạc hỏi: “Sao hai đứa ℓại trở về? Chị gái hai đứa đâu?”

“Chị, chị nói những lời này khách sáo quá rồi, năm đó nếu không có ông cụ nhặt em về nhà, đâu có em hiện giờ.”

Cha Từ cười nói: “Hai chị em đừng ở đây nói lời khách sáo nữa, đều là người một nhà, sau này đừng nói mấy lời khách sáo nữa.”

Cha Từ mẹ Từ đến sân sau nhìn một lát, không khác gì khi bọn họ đi lắm, ngay cả cách trang trí và đồ đạc cũng không dịch chuyển.

Mấy người ngồi trong phòng khách nói chuyện, Từ An nói chuyện bọn họ lấy được nhà thế nào cho cha mẹ nghe.
Chỉ mấy ngày nửa thủ đô đã bị bọn họ đi dạo hết, Tiểu Mạc còn quen được rất nhiều bạn mới, thường có đứa bé đến nhà tìm cậu bé chơi.

Chú Lâm và thím Lâm đều nói, nhiều năm như thế trong nhà không có người nào tới, hiện giờ mỗi ngày có đứa bé tới chơi, trong nhà náo nhiệt hơn không ít.

Tiểu Mạc xưng anh gọi em với mấy đứa bé, cậu bé là lão đại ca, hiện giờ đã có mười mấy đàn em, còn đang tiếp tục phát triển.

Từ An thấy cậu bé chơi vui đến quên cả trời đất, nhắc nhở:
Từ An vội nói: “Cha, mẹ, chị không trở về, con và Tiểu Mạc đến đây xem.”

Tiểu Mạc chạy tới ôm cha Từ mẹ Từ: “Cha, mẹ, chúng con đuổi cả nhà bà già kia đi rồi, hai người có vui không ạ?”

Mẹ Từ kinh ngạc vui mừng hỏi: “Thật sao? Mẹ và cha con trở về chuẩn bị xử lý chuyện này, sao các con đuổi bọn họ được?”

Tiểu Mạc đang chuẩn bị bắt đầu diễn thuyết, Từ An cắt ngang cậu bé: “Cha mẹ, chúng ta vào nhà rồi nói!”
“Đúng vậy cha mẹ, về nhà trước, ngày hôm qua thím Lâm đã dọn dẹp phòng cho cha mẹ, là phòng hai người ở lúc trước, cha mẹ mau vào xem đi.” Tiểu Mạc nói xong thì kéo cha mẹ đi vào.

“Ai ui, con xem con còn sốt ruột hơn cha mẹ kìa.”

Lại nói với chú Lâm và thím Lâm bên cạnh: “Hoa Tử, Tú Mẫn, chị cảm ơn hai em.”

Lâm Hoa vội xua tay nói:
Hai anh em biết cha có dự tính riêng, thì an tâm.

Lâm Hoa nhỏ giọng hỏi: “Anh rể, khi các anh đi bảo em giấu đồ, hiện giờ có lấy ra không?”

Cha Từ và mẹ Từ bàn bạc một lát, vẫn quyết định qua một thời gian nữa hãy lấy ra.

Đó là vàng cha mẹ vợ cho bọn họ khi đi, còn có một ít trang sức của mẹ Từ, lấy ra không có nhiều tác dụng lắm.
Lại nói với bọn họ chuyện lo lắng.

“Cha, con cảm thấy bà già kia chắc chắn không cam lòng, chỉ sợ còn tới đây gây sự.”

Cha Từ cười mỉa một tiếng:

“Trước đây là nể mặt ông nội con nên không so đo với bà ta, hiện giờ đã đoạn tuyệt quan hệ, đâu cần cho bà ta mặt mũi. Cả nhà bọn họ dám tới đây gây sự, cha có biện pháp trị bọn họ.”
Hiện giờ bọn họ không thiếu tiền, khi tới Tiểu Ninh đã đưa ít tiền cho bọn họ.

Chỗ Từ Dương còn có một khoản tiền, mấy ngày hôm trước đã viết thư cho anh ta, đến lúc đó Từ Dương sẽ gửi qua.

Trường học cũng bổ sung một khoản tiền cho bọn họ, hiện giờ trên tay có không ít tiền, đống vàng đó để lại cho mấy đứa bé đi!

Cha Từ nói, chuyện bà Từ ông ta sẽ xử lý, hai anh em đừng quản, mỗi ngày ăn cơm sáng xong thì đạp xe đạp của chú Lâm đi dạo khắp nơi.


“Tiểu Mạc, có phải em quên bác Lục và bác gái Lục rồi hay không?

Lần trước khi bác gái Lục rời đi, em còn nói hai ngày nữa sẽ tới thăm bác ấy, nấu cơm cho bác ấy mà.

Sao mấy ngày nay không có động tĩnh? Em ℓàm con trai út đúng ℓà không đạt tiêu chuẩn.”

Tiểu Mạc nghe xong có chút hổ thẹn, bác Lục và bác gái Lục đối xử tốt với cậu bé như vậy, cậu bé ℓại chỉ ℓo chơi quên mất hai bọn họ.







Bình Luận (0)
Comment