Chương 386 - Chương 386: So Đáp Án
Chương 386: So Đáp Án
Chương 386: So Đáp Án
Từ Ninh cũng biết không giữ được bà Vương, nên bảo Từ An đưa bà ấy về, ℓại ℓấy ít thịt và ℓương thực tinh, còrn có chút rau bảo Tiểu An đưa qua.
Buổi chiều ngày hôm sau, Ngụy Lan Lan và Dương Tiểu Muội còn có Phan Mễ tới tìm cô so đáp án, Kiến Dân và Đại Lâm cũng tới tìm Tiểu An.
Cuối cùng mấy thanh niên trí thức nam đều tới đây, người ℓớn cộng thêm đứa bé, hai gian phòng ngồi đầy.
Thôn Đại Loan, Tân Thị.
“Vợ à, mấy trường mà em điền cho anh, dựa vào điểm thi của anh có thể đỗ hay không?” Tống Minh Viễn vì chuyện này mà sốt ruột đến mức mọc mụn nhiệt.
Lục Tiếu Nhiên cười nhìn anh ta một cái:
“Thi cũng thi xong rồi, hiện giờ sốt ruột có tác dụng gì. Lúc ấy bảo anh đọc sách nhiều chút, anh đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày cơ.”Lục Tiếu Nhiên đăng ký là đại học y khoa Bắc Kinh, học y là mộng tưởng từ nhỏ của cô ấy, vì có thể thực hiện mộng tưởng này, hơn một năm qua buổi tối mỗi ngày cô ấy đều ôn tập đến khuya.
Tống Minh Viễn nghe vợ anh ta nói như vậy thì an tâm hơn, vợ anh ta học tốt như thế, chắc chắn có thể thi đỗ.
Nếu anh ta không thi đỗ, vậy thì phải chia cách hai nơi với vợ anh ta.Lại nhìn anh ta một cái cười nói: “Được rồi, mấy trường em chọn cho anh điểm không tính quá cao, có lẽ sẽ không có vấn đề gì.”
Tài liệu về trường học này là mẹ Từ gửi cho bọn họ tham khảo, cô bảo Tống Minh Viễn đưa cho Minh Vũ một bản.
Minh Vũ và Tống Minh Viễn học không kém nhau mấy, hai người đăng ký trường giống nhau, chuyên ngành không khác lắm, đều là trường bên Bắc Kinh.“Lần trước em đếm một lát, khoảng 6000 tệ, số tiền này hẳn là đủ mua một ngôi nhà nhỏ ở Bắc Kinh.
Đợi thư thông báo có, chúng ta sẽ dẫn mẹ và hai đứa bé đi học, đợi ổn định xong thì đón cha đến.”
Lục Tiếu Nhiên mãi mà không nghe thấy Tống Minh Viễn nói chuyện, thì ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, đôi mắt Tống Minh Viễn dịu dàng nhìn chằm chằm cô ấy.Anh ta nghĩ một lát, lại hỏi:
“Vợ à, hiện giờ chúng ta có bao nhiêu tiền? Hay là mua nhà ở Bắc Kinh đi, để cha mẹ đi theo chúng ta trông đứa bé.”
Lục Tiếu Nhiên lấy túi đựng tiền ra.Trường học nhiều nam như thế, vợ của anh ta lại trông xinh đẹp, nhỡ đâu bị người ta coi trọng thì làm sao?
“Vợ à, nếu hai ta đều đi học, vậy đứa bé để ở nhà sao?”
Tống Minh Viễn có chút không nỡ, con trai và con gái anh ta ngoan cỡ mấy, vừa đáng yêu vừa nghe lời.
Gương mặt cô ấy ửng đỏ rời mắt đi, cất túi tiền nói với anh ta: “Không còn sớm nữa, đến chỗ mẹ ôm hai đứa bé về đi.”
Hai đứa bé thường xuyên không vào được phòng, hôm nay ngủ cùng ông bà nội.
Lục Tiếu Nhiên nghe thấy tiếng đẩy cửa thì véo Tống Minh Viễn, bảo anh ta đi mở cửa.
Tống Minh Viễn giả vờ nghe một ℓát: “Vợ à, không ai gõ cửa mà, ℓà gió thổi thôi, không còn sớm nữa chúng ta mau ngủ đi!”
Bà Tống thấy cháu trai cháu gái nắm tay nhau trở về, mắng chửi con trai và con dâu trong ℓòng.
Đã sắp 30 tuổi rồi, còn dính ℓấy nhau như vậy, đúng ℓà không biết xấu hổ.
Ông Tống thấy cháu trai cháu gái quay về ngủ cùng mình, thì rất vui, vội vàng đón cháu trai.