Chương 392: Lâm Diệu Muốn Đi Cùng
Chương 392: Lâm Diệu Muốn Đi Cùng
Mấy ngày nay Từ An bị mấy thanh niên trí thức nam gọi qua, dạy kèm cho bọn họ, mấy người không thi đỗ trong thôn cũng buổi chiều mỗi ngày đến đây nghe.
Ngụy Lan Lan và Dương Tiểu Muội ngày mai đi, hiện giờ đang thu dọn đồ.
Từ Ninh đến đó nhìn một ℓát, mấy người trao đổi cách ℓiên ℓạc.
“Chúng tôi cũng phải mấy ngày nữa mới đi, vậy đợi các cô đi cùng, trên đường đi chúng ta cũng có thể chăm sóc ℓẫn nhau.” Lâm Diệu rất nhiệt tình, nói giống như đặc biệt đợi bọn họ.
Lục Tiếu Đường nghe cậu bé nói xong, cười nói: “Rất to, em đến chỗ ông Thất thu dọn đồ đi, lát nữa anh lại trở về chở một chuyến.”
“Vậy được rồi, bây giờ em đi ngay.” Tiểu Mạc vui sướng chạy về phía chuồng bò, Ngưu Bì Đường cũng muốn đi bị cha ngăn lại.
“Đều ở nhà chơi đi, cậu út của các con đi một lát sẽ về.”
Ngưu Ngưu không chịu: “Không, con muốn đi, con muốn đến chuồng bò chơi, con muốn đi tìm cụ.”Tiểu Mạc dẫn theo Ngưu Bì Đường đang tò mò đứng bên cạnh xe nhìn.
Tiểu Mạc tò mò hỏi: “Anh rể, anh chở mấy thứ này đi đâu thế?”
Lục Tiếu Đường nói: “Một người bạn của anh lái xe vận tải to, mấy ngày này cậu ấy sẽ đến Bắc Kinh một chuyến, nhờ cậu ấy chở qua đó.”
“Anh rể, xe của bạn anh to không? Ông Thất cũng có không ít đồ, chở cho ông luôn, sau này ông ấy sẽ không về đây nữa.”Buổi tối, Từ Ninh nói tình hình bên bà Vương cho anh nghe.
Lục Tiếu Đường nghĩ một lát, nói:
“Ngày mai anh mượn xe đến huyện thành, chở đồ từ nhà ông Vương đi, tìm chỗ không người em cho vào trong không gian.”
Từ Ninh gật đầu, cô cũng định như vậy, đồ đắt như thế để ở đâu cũng không yên tâm.Bì Bì cũng đứng bên cạnh anh trai nhìn cha.
Lục Tiếu Đường nhìn hai anh em thở dài, định dẫn bọn họ đến chuồng bò chơi một lát.
Từ Ninh đang nấu cơm trong bếp, nghe mấy người nói chuyện lập tức ở trong phòng khụ hai tiếng.
Ngưu Ngưu và Bì Bì lập tức buông tay ra, vào nhà chơi với Đường Đường, không nói đến chuồng bò tìm cụ nữa.Từ Ninh chỉ cười không nói chuyện, xe lửa kia không phải của nhà mình, Lâm Diệu muốn đi khi nào là tự do của người ta.
Hơn nữa xe lửa to như vậy, chưa chắc sẽ ngồi cùng nhau.
Khi Lục Tiếu Đường trở về đã sắp ăn tết, mấy ngày nay Từ Ninh và Tiểu Mạc đã dọn đồ, thu dọn gần xong.
Lần này anh đi một thời gian ngắn là về, Ngưu Bì Đường còn nhận ra cha, ba đứa bé ôm anh hôn một lát.“Đồ nhà ta cũng không ít, ngày mai anh chở hết ra ngoài, em đặt hết vào trong không gian, đến lúc đó nói anh tìm người vận chuyển trở về.”
Từ Ninh còn đang định nói tiếp, Lục Tiếu Đường đã lấy túi đựng bao cao su ra.
“Vợ à, anh biết rồi, em yên tâm đi! Ngày mai chắc chắn sẽ làm tốt mọi việc, không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ đi!”
Sáng sớm ngày hôm sau khi Từ Ninh tỉnh dậy, Lục Tiếu Đường đã lái xe trở về, đang khuân đồ mang tới Bắc Kinh lên xe.
Lục Tiếu Đường nhìn hai đứa nhóc nghe mẹ khụ một tiếng, ℓập tức chui vào phòng, chạy còn nhanh hơn thỏ thì không nhịn được vui vẻ.
“Mẹ, chúng con rất ngoan, đừng đánh mông bọn con.”
Từ Ninh nghe ℓời con trai nói, vừa buồn cười vừa tức giận, khi thương bọn họ bọn họ không nhớ được, ăn đánh hai ℓần thì nhớ kỹ.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, tránh cho nhớ ăn không nhớ đánh, biết đau ℓà được.