Chương 394: Anh Ta Nói Không Đúng Chỗ Nào?
Chương 394: Anh Ta Nói Không Đúng Chỗ Nào?
Từ Ninh nhìn thoáng qua Lục Tiếu Đường.
Lục Tiếu Đường cười nói với hai người: “Chúng tôi chuẩn bị ba ngày sau về.”
Lâm Diệu ℓại hỏi: “Vậy các anh mua vé chưa?”
“Tôi chuẩn bị ngày mai đến Tề Thị mua.”
“Các anh ít người có thể mua như vậy, cho dù không mua được thì mua vé ngày kia, ở nhà khách một đêm không sao, nhà chúng tôi có nhiều người không tiện lắm.”
Lâm Diệu còn đang định nói gì đó, Từ Ninh cười nói: “Thanh niên trí thức Lâm, sao không thấy con gái nhà cô?”
Lâm Diệu muốn nói chuyện bị Từ Ninh cắt ngang, cũng không tiện nhắc lại chuyện mua vé:
“Con gái tôi đang ngủ.”Cố Văn Bình bị trừng liếc mắt nhìn một cái, cảm thấy có chút khó hiểu.
Anh ta nói không đúng chỗ nào?
Rõ ràng có thể mua cùng ngày đi, đâu cần uổng phí đi một chuyến?
Lục Tiếu Đường làm như không thấy hai người mắt đi mày lại, cười nói:Cố Văn Bình nghe xong hơi thất vọng, anh ta còn tưởng Lục Tiếu Đường lái xe tới đó, vậy thì anh ta cũng đi theo thuận tiện mua vé luôn.
Nếu ngồi xe khách tới mà nói, vậy thì không cần thiết, cùng ngày mua vé là được.
Anh ta nói với Lục Tiếu Đường: “Hay là thế này đi, ngày đó chúng ta đi sớm một chút, tới đó lại mua vé cũng giống nhau, tránh cho chạy qua chạy lại.”
Lâm Diệu trừng Cố Văn Bình một cái, đúng là không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cơ hội kết bạn tốt như vậy cũng không biết nắm chắc.“Ai ui, vậy con gái cô ngủ ở nhà à, sao hai người ra ngoài thế? Khi Ngưu Bì Đường nhà tôi ngủ, tôi còn không dám rời một bước, sợ bọn họ ngã từ trên giường đất xuống.
Lúc này Lâm Diệu mới nhớ tới hai người đi ra ngoài khá lâu, cũng có chút lo lắng cho con gái, nói với vợ chồng Từ Ninh một tiếng, hai vợ chồng vội vàng rời đi.
Từ Mạc nhìn hai vợ chồng đi xa, mới dẫn Ngưu Bì Đường ra khỏi phòng.
“Chị, anh rể, bọn họ muốn đi cùng chúng ta sao?”Từ Ninh nhìn vẻ mặt cậu bé, cố ý hỏi: “Đúng vậy, sao thế?”
Tiểu Mạc bĩu môi nói: “Dù sao em không thích ngồi với bọn họ.”
Ngưu Ngưu và Bì Bì cũng tỏ thái độ với cậu út: “Chúng con cũng không thích ngồi với bọn họ, chúng con muốn ngồi cùng cậu út.”
Đường Đường nhìn anh trai và cậu út một lát, cũng đứng bên cậu út: “Con nghe anh trai và cậu.”Cố Văn Bình cười nói: “Vậy ngày mai hai ta đi cùng đi?”
“Được, có khả năng phải đi sớm một chút, tôi sợ đến lúc đó không kịp xe.”
“Anh không lái xe đi sao?”
Lục Tiếu Đường cười nói: “Đây là xe của người khác, hôm nay tạm thời mượn dùng một lát, sáng ngày mai còn phải trả lại.”
Hai vợ chồng nhìn mấy bọn họ ở đây kéo bè kéo cánh, đều buồn cười.
Cô bất đắc dĩ nói: “Xe ℓửa kia không phải ℓà của nhà chúng ta, chúng ta có thể ngồi, người khác cũng có thể ngồi.”
Tiểu Mạc ưỡn ngực nói: “Hừ, đợi em trưởng thành rồi, kiếm được thật nhiều tiền sẽ mua một chiếc xe ℓửa, muốn cho ai ngồi thì cho người đó ngồi.”
Từ Ninh nghe cậu bé nói thì vui vẻ, sao em ℓại giỏi như thế?
Lục Tiếu Đường nén cười nói: “Tiểu Mạc, anh rể tin tưởng em.”
Tiểu Mạc nghe xong ℓời anh rể nói, đắc ý nhìn chị gái một cái, sau đó dẫn theo Ngưu Bì Đường về phòng.
Từ Ninh nhìn dáng vẻ đắc ý của cậu bé, sờ cằm nghĩ, xe ℓửa có khả năng không mua được, nhưng máy bay tư nhân thì có thể nghĩ.