Chương 442: Không Quen Biết Lục Tiếu Nhiên
Chương 442: Không Quen Biết Lục Tiếu Nhiên
Cậu bé kéo tay bà Tống nói:
“Thím thông gia đi đường mệt mỏi rồi, chị Tiếu Nhiên và anh rể đúng thật ℓà, trước khi tới không nói một tiếng. Nếu chị ấy nói cho bọn cháu một tiếng, chúng cháu đã tới nhà ga đón các thím, tránh cho thím và cháu trai cháu gái đi theo chịu tội.”
Bà Tống cười ha ha nói:
Lai tò mò nhìn Điềm Điềm và Hạo Hạo nói:
Tiểu Mạc lấy chìa khóa trong túi ra, mở cửa sân: “Thím thông gia, chị, anh rể mau vào đi!”
Tống Minh Viễn đặt hành lý ở phòng khách, Lục Tiếu Nhiên nhìn căn nhà giống y như đúc khi đi, trong lòng có muôn vàn cảm khái.
Bà Tống có chút câu nệ, nắm lấy tay cháu trai và cháu gái, đứng ở đó không nhúc nhích.
Tiểu Mạc thấy được cười đi qua, bế Điềm Điềm, đỡ bà Tống ngồi lên sô pha.“Anh Phương, anh Trương, đây là nhà chị em, cũng là con gái, ruột của viện trưởng Lục và chủ nhiệm Thẩm.”
Hai chiến sĩ cười gật đầu, để bọn họ đi vào.
Tống Minh Viễn khiêng hai túi to lên, Lục Tiếu Nhiên muốn cầm túi nhỏ bị Tiểu Mạc đoạt lấy.
“Chị Tiếu Nhiên, chị và thím thông gia dẫn theo đứa bé là được.”“Hai đứa bé này thật ngoan, đói bụng rồi đúng không? Đi, về nhà cậu làm mì sợi cho các cháu.”
Sau khi nói xong thì đi gọi đám Lưu Quân: “Các anh em, tới đây cầm hành lý giúp chị tôi.”
Đám Lưu Quân chạy tới, nâng túi to trên đất, Tống Minh Viễn còn chưa kịp cản bọn họ.
Tiểu Mạc nói với hai chiến sĩ bên cạnh:“Đứa nhỏ này đúng là hiểu chuyện, miệng còn ngọt, nói chuyện khiến người ta cảm thấy thoải mái.”
“Từ nhỏ em ấy đã hiểu chuyện, trước đây cha mẹ con và bác Từ bác gái Từ bị điều xuống chuồng bò, nói chuyện làm việc không tiện, đều là em ấy chu toàn trong thôn. Nếu không có em ấy và Tiểu Ninh Tiểu An, cha mẹ con ở đó đâu sống tốt như vậy.”
Bà Tống gật đầu tán thành: “Con xem ba người ở chuồng bò thôn chúng ta bị lăn lộn thành dáng vẻ gì?”
“Anh rể, chính là nơi này, anh đặt túi xuống trước đi, em đi mở cửa.”Tống Minh Viễn đổ đầy mấy túi của đứa bé, lại đổ vào tay mấy đứa bé nữa.
Mấy đứa bé nói lời cảm ơn với Tống Minh Viễn: “Cảm ơn anh rể.”
Tống Minh Viễn cười nói: “Đừng khách sáo, ăn xong lại tới đây lấy, anh rể mang theo rất nhiều.”
…Đám Lưu Quân thấy tới nhà Tiểu Mạc, thì nói: “Tiểu Mạc, chúng tôi đi về trước, ngày mai lại tới tìm cậu chơi.”
Tiểu Mạc xua tay với mấy người nói: “Cảm ơn các anh em, ngày mai tôi mang kẹo tới cho các cậu.”
Tống Minh Viễn đặt túi xuống ngăn cản mấy đứa bé, cười nói: “Mấy em đợi một lát, anh lấy ít nho khô cho các em mang về ăn.”
Lưu Quân vừa định từ chối, Tiểu Mạc cười nói: “Đừng khách sáo, đây là anh rể tôi cho các các cậu, cầm lấy đi.”Sau khi nói xong thì xách túi kia đi về trước, mấy người đi theo sau cậu bé.
Thấy cậu bé gặp ai cũng chào hỏi, giống như rất quen thuộc.
Bà Tống hỏi: “Tiếu Nhiên, đây là em trai của vợ em trai con à?”
Lục Tiếu Nhiên cười nói: “Đúng là em trai của Tiểu Ninh, không nghĩ tới đã cao như vậy.”
“Thím thông gia, bác Lục và bác gái Lục ℓuôn ngóng trông thím tới. Mấy ngày hôm trước bác gái Lục đã thu dọn phòng cho thím, đồ bên trong đều ℓà mua mới.
Lục Tiếu Nhiên và Tống Minh Viễn cười nhìn Tiểu Mạc, cảm thấy đứa nhỏ này rất thông minh, mẹ mình không được tự nhiên cũng nhìn ra được.
“Tiểu Mạc, em ở nhà một mình sao?”
“Chị, anh rể, bác Lục và bác gái Lục đi ℓàm, giữa trưa bọn họ không trở ℓại ăn cơm.