Chương 452 - Chương 452: Xem Nhà
Chương 452: Xem Nhà
Chương 452: Xem Nhà
Lục Tiếu Nhiên gõ cửa.
“Mời vào.”
“Chủ nhiệm Văn, đang bận à?”
Văn Thanh cười đi rót nước cho bọn họ, bị Tống Minh Viễn ngăn cản:
Văn Thanh nghe bọn họ nói muốn mua nhà, anh ta đi qua đóng cửa vào: “Chị, anh rể, hai người chuẩn bị mua nhà kiểu gì?”
Tống Minh Viễn nhớ tới những lời Tiếu Đường và Tiểu Ninh nói hôm qua, cười nói:
“Mua rộng một chút, đợi đứa bé lớn thì không cần chuẩn bị nhà. Rách nát một chút cũng không sao, đến lúc đó anh tự mình dọn dẹp được.”
Văn Thanh đang chuẩn bị nói chuyện, văn phòng lại có một người phụ nữ trung niên đi vào.Ba người đạp xe đi, đạp khoảng mười phút Văn Thanh dừng trước cửa một tứ hợp viện.
Anh ta đi qua gõ cửa, mở cửa là một ông cụ hơn 60 tuổi: “Xin hỏi các cậu tìm ai?”
Văn Thanh cười nói: “Bác à, nghe nói nhà các bác muốn bán nhà có phải không?”
Ông cụ kia đánh giá bọn họ một lát:“Văn Thanh, không cần phiền phức, hôm nay tới tìm em là có chuyện muốn nhờ em giúp đỡ.”
“Chị, anh rể, có chuyện gì hai người cứ nói đi.”
Tống Minh Viễn thấy người ở văn phòng còn chưa về, thì nói ngắn gọn:
“Văn Thanh, anh chị muốn mua nhà ở bên này, muốn nhờ em giúp hỏi xem, nơi này có nhà đang bán hay không?”“Chị, anh rể, hiện giờ bên quản lý bất động sản không có nhà phù hợp, bên chúng em là ủy ban chính trị, năm trước có một nhà sửa lại án xử sai, phía trên trả lại nhà lúc trước cho bọn họ, có ba nhà.
Mấy hôm trước em nghe nói bọn họ muốn bán hai nhà, không biết đã bán đi chưa, bây giờ em dẫn anh chị qua đó xem.”
Lục Tiếu Nhiên hỏi: “Văn Thanh, ba nhà của bọn họ gần nhau sao?”
“Không phải, nhưng mà cách không xa lắm. Nơi đó khá tốt, nhưng em chưa từng xem nhà, vẫn là mấy hôm trước nghe đồng nghiệp nói.”“Có hai tứ hợp viện muốn bán, một tứ hợp viện hai sân, một nhà một sân, các cậu muốn to hay nhỏ.”
“Bác à, có thể dẫn bọn cháu đi xem một lát không?”
Ông cụ kia không nói gì, trở về phòng, một lát sau cầm một xâu chìa khóa đi ra.
“Đi thôi, ở ngay phía trước.”Hai tứ hợp viện cùng một ngõ, nhà hai sân kia không thể so được với nhà của Lục gia.
Nhưng cũng rất tốt, trên cơ bản không cần dọn dẹp, mua là có thể dọn tới ở.
Tống Minh Viễn liếc mắt một cái là thích, nhưng anh ta không biểu hiện ra ngoài, vẫn đi theo ông cụ kia nhìn nhà nhỏ hơn.
Nhà một sân cũng không tệ, ba gian phòng chính, hai gian phòng phụ, hai gian sương phòng, bốn phòng vệ sinh với để đồ linh tinh, cùng với cửa to.“Chủ nhiệm Văn, cậu tới sớm như vậy à?”
“Chị Trần, em mới tới thôi, hiện giờ em có việc nên đi ra ngoài một chuyến, nếu có người tìm em thì làm phiền chị tiếp đãi một lát.”
Chị Trần sảng khoái nói: “Không sao, cậu đi đi!”
Văn Thanh dẫn hai người đi ra khỏi văn phòng, đi thẳng ra ngoài:
Cả nhà bọn họ sáu người mua nhà này vẫn đủ ở, nhưng anh ta vẫn muốn mua nhà to.
Tống Minh Viễn nghĩ một ℓát nói:
“Bác à, thật sự không dám giấu diếm, cháu coi trọng nhà to, nhưng cháu vẫn thiếu ít tiền, bác xem có thể rẻ hơn chút không.”
Ông cụ kia xua tay nói:
“Bác à, nhà của bác không tệ, nhưng chỗ này vẫn hẻo ℓánh chút, chỉ sợ cũng không dễ bán.
Bác xem thế này được không? 9000 tệ, buổi chiều chúng ta có thể đi ℓàm thủ tục.”