Chương 490: Gọi Điện Thoại Cho Tả Thiên Minh
Chương 490: Gọi Điện Thoại Cho Tả Thiên Minh
“Trời ạ, rất ít khi thấy sinh ba, trước đây chỗ tôi có người mang thai song sinh, mọi người đều cảm thấy rất hiếm ℓạ.”
Từ Ninh cười nói: “Vận may của tôi tương đối tốt.”
Triệu Á Phỉ thấy cô hơi xấu hổ, vội chuyển đề tài:
“Được rồi, buổi chiều tan học chúng ta đi cùng.”
“Tiểu Ninh, chỗ rẽ phía trước có một cửa hàng mặt tiền muốn bán, có hai gian nhỏ, hơi cũ nát, bán với giá 5000 tệ, cháu xem có muốn mua không?”
…
Từ Ninh nghe xong trong lòng vui vẻ, vui sướng hỏi:Nghe cô thỉnh cầu, Tả Thiên Minh không do dự đồng ý:
“Tiểu Ninh, hàng em cần không nhiều lắm, hiện giờ có sẵn hàng. Em đọc tên và thời gian giao dịch cho anh, đến lúc đó anh tự mình đưa qua.”
“Anh Tả, vậy thì cảm ơn anh, tháng bảy tháng tám em sẽ đến tỉnh Quảng một chuyến, đến lúc đó anh chuẩn bị nhiều chút cho em.”Từ Ninh nghĩ thầm, Tiểu Mạc không chỉ bán trước, còn biết làm marketing đói khát.
Cô ăn cơm trưa xong, thì đạp xe đến bưu cục gọi điện cho Tả Thiên Minh.
Tả Thiên Minh nhận được điện thoại của cô thì rất kinh ngạc, trong khoảng thời gian này bọn họ luôn viết thư giao lưu, còn chưa từng gọi điện.Tuy đều lén lút, nhưng không ai tới quản, người mua cũng không ít.
Cô nhìn đồng hồ một lát, cách đi học còn sớm, lại đến đường cái phía đông nhìn một lát, ông Vương và ông Thất đang ở đó nhìn mấy người dọn dẹp.
Nhìn thấy cô tới, ông Vương kinh ngạc hỏi: “Tiểu Ninh, sao cháu tới đây? Là có chuyện gì sao?”“Không có việc gì ạ, cháu mới tới bưu cục gọi điện, vừa vặn đi ngang qua bên này nên tiện đường tới xem. Ông Vương, ông Thất, hai người ăn cơm chưa ạ?”
Ông Thất cười nói: “Đã ăn, bọn ông ăn ở nhà mới tới.”
Cô đi vào bên trong nhìn một lát, nói lời cảm ơn với mấy người đang dọn dẹp.Mấy người hàm hậu gật đầu với cô, bọn họ đều là nông dân trong thôn ở vùng ngoại ô, khi rảnh rỗi sẽ vào thành phố tìm công việc, kiếm mấy hào thêm cho gia đình.
Bởi vì buổi chiều còn đi học nên cô không ở lại đây lâu, nhìn một lát rồi chuẩn bị về trường học.
Khi Ông Vương và ông Thất tiễn cô nhỏ giọng nói:“Được, chuyện này không thành vấn đề, khi các em tới gọi điện trước cho anh, đến lúc đó anh chuẩn bị kiểu dáng mới cho các em.”
Gọi điện thoại xong cô đạp xe mấy vòng trên phố, rất nhiều xe đẩy tay xe kéo làm mua bán nhỏ.
Có bán đồ ăn, trên xe đẩy tay còn có lồng sắt, bên trong như đựng gà, dùng vải che kín nên không thấy rõ lắm.
“Ông Vương, ông Thất, cách nơi này xa không ạ? Hai ông dẫn cháu đi xem một ℓát đi.”
Vị trí cũng không tệ, hai gian cửa hàng này mua tới, sau này đủ cho một nhà bình thường ăn cả đời.
Cô vui sướng nói: “Ông Vương, cháu mua, ông đi nói giá với chủ nhà đi ạ, đến ℓúc đó cháu trực tiếp tới sang tên.”
Trước đây ông Vương ℓàm kinh doanh, ℓoại chuyện nói giá cả này ông ta ℓà người trong nghề hơn Từ Ninh.
Từ Ninh khinh thường nghĩ, chỉ có can đảm như vậy, nhân phẩm này, không biết sau này cô gái nào xui xẻo dính vào anh ta.