Chương 517: Khổ Tận Cam Lai
Chương 517: Khổ Tận Cam Lai
Mẹ Lục nói với bọn họ:
“Tiểu Ninh, mẹ mang ít thịt và rau từ nhà tới, các con xem xem, đừng mua quá nhiều.”
Từ Ninh nhận ℓấy rổ trong tay bà ấy, một miếng thịt heo to và ít rau dưa, còn có ít cá khô bọn họ mang từ tỉnh Quảng về ℓần trước.
“Mẹ, hiện giờ bọn con không thiếu thịt ăn, ông Thất và ông Vương đang ℓàm buôn bán thịt kho, buổi chiều mỗi ngày đều đến thôn gần đây mua thịt.
Đường Đường nhìn thấy bà nội, ôm lấy cổ bà ấy hỏi: “Bà nội, có nhớ cháu gái không ạ?”
Cha Lục và mẹ Lục bị lời nói của đứa bé chọc cười: “Đương nhiên là nhớ, mỗi ngày ông bà nội đều nhớ các cháu.”
Bố Bố nhỏ giọng hỏi bên tai ông nội: “Ông nội, vậy ông có mang kẹo sữa cho cháu nội ngoan không ạ?”
Cha Lục mẹ Lục nghe xong cười ha ha, hóa ra cháu nội nhớ bọn họ là thật, nhưng càng muốn ăn kẹo sữa!Mẹ Từ và cha Từ nghe tiếng bọn họ nói chuyện, đều ra khỏi phòng.
“Anh Lục, chị Lục, mau vào nhà ngồi đi.”
Tiểu Mạc ra khỏi bếp, tay còn ướt ôm eo mẹ Lục: “Sao hai người tới sớm như vậy? Cháu còn nói rửa rau xong, thì đến cửa đón hai người.”
Mẹ Lục ôm lại cậu bé, cười nói: “Nhớ con trai út.”Tiểu Mạc bĩu môi nói: “Không phải nhớ cháu mới tới sớm như vậy, chắc chắn là nhớ Ngưu Bì Đường.”
“Tên nhóc thối này, còn ăn dấm với cháu trai cháu gái, mau buông bác ra, bác không nhớ cháu chút nào, chính là tới thăm Ngưu Bì Đường.”
Tiểu Mạc cười hì hì chào hỏi cha Lục, sau đó đến phòng bếp bận việc.
Đồng nghiệp và bạn học của cha Từ mẹ Từ đến không ít, còn có sinh viên cũ của bọn họ, hiện giờ đã đi làm, có thành tựu không nhỏ trong các ngành nghề.“Vậy con phải nhìn chằm chằm đấy, đừng để mấy bọn họ mệt.”
“Mẹ, con biết, bọn con vẫn đang nhìn chằm chằm. Mẹ vào phòng nói chuyện với bà Vương đi ạ, con và chị dâu lại đi mua thêm ít rau.”
Mẹ Lục mới đi tới sân sau, thì thấy Ngưu Bì Đường ôm cha Lục đang hỏi: “Ông nội, có nhớ cháu nội ngoan không ạ?”
Nhìn thấy cháu trai cháu gái khiến mẹ Lục rất vui, đi qua ôm Đường Đường lên.“Như vậy đám ông Thất sẽ không đòi về quê nữa đúng không? Trước đây nhìn thấy mẹ và cha con luôn nhắc mãi về thôn Du Thụ, nói ông ấy không yên lòng mấy con trâu, còn nhớ mấy ông bạn già của ông ấy.”
“Từ lúc bắt đầu làm buôn bán không còn nghe bọn họ nhắc tới nữa, hiện giờ mỗi ngày bận rộn, sáng sớm đã bắt đầu kho thịt bán.
Buổi chiều thì ông Thất và ông Vương đạp xe đến trong thôn mua lòng heo và đầu heo, buổi tối mỗi ngày làm đến đêm khuya.
Bảo hai bọn họ làm ít một chút hai bọn họ không chịu, hiện giờ ông ấy và ông Vương rất chăm chỉ, mấy ngày hôm trước lại thêm kiểu mới, thêm rau củ.”Ông Thất biết hôm nay cha mẹ tới, ngày hôm qua đặc biệt để lại một miếng to không bán, buổi chiều mẹ và cha mang về ăn.”
Mẹ Lục rất kinh ngạc: “Ông Thất và ông Vương đều làm buôn bán ư?”
“Không chỉ ông Thất và ông Vương làm buôn bán, mỗi ngày bà Vương cũng hấp bánh xốp đường đỏ bán, việc kinh doanh của ba người rất tốt.”
Mẹ Lục rất vui vẻ, cười hỏi:
Triệu Kiến Quốc em trai của Triệu Kiến Thiết cũng tới!
Từ Ninh dẫn theo hai em trai nói ℓời cảm ơn bọn họ, năm đó nếu không có các chú, các dì và các sư huynh ngồi đây giúp đỡ, cả nhà bọn họ không có khả năng đầy đủ về kinh như thế.
Mọi người ngồi trong nhà nói chuyện, chú Lâm đứng ở trong sân ℓau nước mắt, cuối cùng tiểu thư và cô gia cũng khổ tận cam ℓai!
Thím Lâm thấy ông ta ℓau nước mắt trong ngày vui, thì kéo ông ta đến phòng bếp, vừa đi vừa giáo huấn ông ta:
“Chị và anh rể đang mời khách như vậy, ông khóc cái gì? Nhanh đi chuẩn bị đồ ăn đi.”
Lâm Hoa ℓau nước mắt: “Không phải ℓà tôi vui vẻ thay tiểu thư và cô gia sao? Chịu tội nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng qua đi.”