Chương 527: Chỉ Hận Gặp Nhau Quá Muộn
Chương 527: Chỉ Hận Gặp Nhau Quá Muộn
Ông Tống ℓà mấy ngày hôm trước tới, Tống Minh Viễn và Lục Tiếu Nhiên viết thư trở về, nói bọn họ ℓàm buôn bán ở đây, không trông được đứa bé.
Ông cụ cũng không kiếm công điểm nữa, bảo con rể giúp mua vé xe tới Bắc Kinh.
Mẹ Lục nhìn thấy dấu tay trên mặt cháu nội, đau ℓòng đôi mắt đỏ ℓên.
Mẹ Lục dụi mắt, cười bế Đường Đường ℓên.
…
Lục Tiếu Đường dẫn theo mấy đứa bé mới đi tới cổng to, Tống Minh Viễn và Minh Vũ đạp xe tới.
“Minh Vũ, sao cậu không dẫn Tiểu linh và đứa bé tới?”
Minh Vũ xuống xe đạp, cười nói:Lục Tiếu Đường đang tiếp đón bọn họ về nhà thì thấy một đám người đang đi tới.
Phía trước là ba bốn người đàn ông, trong tay cầm gậy, hùng hổ, phía sau còn có mấy người phụ nữ, trên tay cũng cầm công cụ.
Anh cười mỉa một tiếng, ồ, trận trượng còn không nhỏ đâu!
Tống Minh Viễn và Minh Vũ cũng nhìn ra được không thích hợp: “Tiếu Đường, có chuyện gì thế? Những người này tới gây sự sao?”Lục Tiếu Nhiên buồn cười nhìn ông ta một cái, ông ta đúng thật là, khi khen người khác cũng không quên thêm cháu nội mình.
Mẹ Lục và Lục Tiếu Nhiên đến phòng bếp giúp đỡ, bà Tống cũng chuẩn bị đi qua thì bà Vương ngăn cản:
“Cháu đừng vào, chỉ có mấy món ăn, mấy mẹ con bọn họ nấu được, chúng ta ngồi đây nói chuyện.”
Bà Tống đứng ở cửa phòng bếp nhìn một lát, đúng là không có chỗ đứng, nên đi theo bà Vương đến nhà chính.“Anh Lục, vốn dẫn mấy mẹ con bọn họ tới nhưng tối qua đứa bé cảm lạnh, hôm nay luôn tiêu chảy, mới dẫn tới bệnh viện khám xem.”
Lục Tiếu Đường nói:
“Vậy cậu còn tới đây làm gì, sao không ở bệnh viện? Đứa bé tiêu chảy cũng không phải việc nhỏ.”
“Bác sĩ nói không có gì đáng ngại, mẹ chị gái của em còn có Tiểu Linh đều ở đó, em không giúp được gì nên đến đây cùng anh rể.”Ngưu Ngưu và Bì Bì nắm tay ông nội, tò mò nhìn ông Tống nói: “Ông nội, ông ấy là ai ạ?”
Cha Lục cười nói: “Đây là ông nội của anh Hạo Hạo, các cháu gọi là ông Tống.”
Ngưu Bì Đường lập tức lễ phép nói: “Chúng cháu chào ông Tống.”
Ông Tống cười ha ha nói: “Đúng là bé ngoan, sao ba đứa bé này xinh xắn như vậy, đẹp y như Hạo Hạo và Điềm Điềm của chúng ta.”Ông Vương và ông Thất đang khoe việc làm ăn của bọn họ với cha Lục, một ngày có thể kiếm được bao nhiêu tiền, khiến cha Lục vô cùng hâm mộ, hiện giờ hai ông kiếm còn được nhiều hơn ông ta.
Tiểu Mạc nói chuyện với ông Tống, hai người nói chuyện rất vui vẻ.
Một người nói vùng Đông Bắc chúng ta thế nào, ông Tống thì nói về tỉnh Tân của bọn họ, hai người đều có cảm giác hận gặp nhau quá muộn.
Lục Tiếu Đường ở bên cạnh không tiện xen miệng, dẫn Ngưu Bì Đường và Điềm Điềm, Hạo Hạo ra cửa đợi anh em của anh.
“Không chỉ tới gây sự, có khả năng còn muốn trả đũa, tốt nhất ℓà vét thêm được ít tiền. Em còn chưa đi tìm nhà bọn họ gây phiền phức, bọn họ đã tự mình đưa tới cửa.”
Ngưu Ngưu và Bì Bì rất thông minh, chạy tới sân sau kêu to:
“Ông nội, ông ngoại, bà Trương kia dẫn theo người đánh tới nhà chúng ta rồi ạ.”
Cha Lục và cha Từ ℓập tức ra khỏi phòng, Từ Ninh và Từ An cũng cầm chày cán bột que cời ℓửa chạy ra khỏi bếp.
Từ Ninh thấy cha Lục mẹ Lục cũng theo sau, cô vội nói:
“Cha mẹ, hai người đừng ra, mấy bọn con đi xem thế nào trước.”
Trên người hai người còn mặc quân trang, hơn nữa thân phận của bọn họ cũng không thích hợp xuất hiện, ảnh hưởng không tốt.