Chương 542 - Chương 542: Bàn Bạc
Chương 542: Bàn Bạc
Chương 542: Bàn Bạc
Từ An gật đầu: “Trước đây cô ta xuống cùng nông thôn với bọn em, hiện giờ học đại học ở Bắc Kinh.”
Sau khi ăn xong trên đường trở về, Từ Ninh hỏi bọn họ: “Anh rể, Minh Vũ, ngày mai các anh chuẩn bị đi đâu?”
“Đi khắp nơi nhìn xem, Tiểu Ninh, em thì sao? Ngày mai còn chuyện gì muốn ℓàm không?”
“Mua hai nhà ở đây ư? Chị dâu, sao các chị ℓại mua nhà ở đây? Nơi này cách Bắc Kinh xa như vậy, anh chị một năm chỉ tới một hai ℓần, nhà để đó không phải sẽ phí sao?”
Lần sau khi tới lại đến thị trấn Thâm một chuyến, mua mấy căn ở đó.
Năm 79 thành lập đặc khu kinh tế, khi đó muốn mua nhà ở thị trấn Thâm vậy giá cả sẽ khác biệt như trời với đất.
…
Ngày hôm sau ăn cơm sáng xong, Từ Ninh dẫn bọn họ đi xem hai nhà kia, mấy người đi dạo một vòng quanh sân.Minh Vũ khen:
“Chị dâu, chị và anh Lục đúng là lợi hại, lần đầu tiên tới tỉnh Quảng mang về nhiều quần áo và đồng hồ như vậy, còn thuận tiện mua hai căn nhà, đúng là có quyết đoán.”
“Quyết đoán cái gì, nhìn thấy thích hợp thì mua, các cậu rảnh rỗi thì đi dạo trên đường đi, đừng câu nệ mua nhà, thực ra cửa hàng cũng khá tốt, sau này chắc chắn tăng giá trị nhanh hơn nhà.”
Ba người nghe xong lời cô nói cũng không ngồi yên được, ăn cơm trưa qua loa xong, thì đi ra ngoài tìm nhà.Tống Minh Viễn không nói chuyện, anh ta biết Lục Tiếu Đường và Từ Ninh vẫn luôn mưu tính sâu xa, không có khả năng vô duyên vô cớ mua nhà ở đây, còn mua hai nhà.
Lại nghĩ tới khi bọn họ mới đến Bắc Kinh, hai người khuyên anh ta mua căn nhà to ở Bắc Kinh.
Từ Ninh cười nói:
“Các anh nghĩ mà xem, chúng ta ở Bắc Kinh còn chạy tới bên này nhập hàng, vậy người từ nơi khác tới sẽ càng nhiều hơn.Từ Ninh cười nói:
“Được, ngày mai mọi người qua xem với em trước. Lần trước khi em ở trên xe lửa quen một nữ đồng chí, đối tượng của cô ấy đi làm bên cục quản lý bất động sản Dương Thành.
Hai ngày nữa em đi hỏi cậu ấy xem, xem có người nào bán nhà không? Mấy ngày này chúng ta ra ngoài cũng hỏi thăm xem.”
Lần này cô chuẩn bị mua mấy cửa hàng ở Dương Thành.Từ Ninh không đi cùng bọn họ, về nhà khách ngủ một lát, lại đi dạo tòa bách hóa một lát, nhìn kỹ thương phẩm và giá cả bên trong.
Cô tính toán mở một tiệm tạp hóa cao cấp, bên trong bán ít đồ hiếm lạ dành cho kẻ có tiền, mở cửa hàng quần áo ở tầng hai.
Hai ngày nữa sẽ bảo Tả Thiên Minh đưa cô tới chỗ lão Cố một chuyến, xem có thể đào được thứ tốt hơn không.
Từ tòa bách hóa trở về, mới đi tới cửa nhà khách thì thấy Chu Lâm Lâm đang nói chuyện với một nữ đồng chí ở nhà khách.Hai người nghe xong đôi mắt sáng lên, giá này bọn họ mua nổi.
Tống Minh Viễn nói: “Tiểu Ninh, ngày mai bọn anh cùng đi xem với em, nếu có căn thích hợp thì anh cũng mua.”
Minh Vũ cười nói: “Chị dâu, em cũng muốn mua.”
Từ An cũng hưng phấn nhìn cô gật đầu.Nếu khắp nơi cả nước đều tụ tập ở đây, vậy thứ gì ở nơi này sẽ tăng nhanh giá trị nhất?”
Từ An nói: “Đương nhiên là nhà ở.”
Anh ta vừa dứt lời, Tống Minh Viễn và Minh Vũ cùng rời mắt nhìn Từ Ninh: “Chị dâu, chị mua nhà bao nhiêu tiền một căn?”
“Còn phải xem mức độ lớn nhỏ, hai căn chị mua không xa bên này lắm, ở vùng ngoại thành Dương Thành, hơn 3000, căn nhỏ thì hẻo lánh hơn chút, hơn 2000.”
Nhìn thấy cô tiến vào, cô ấy vui sướng nói: “Chị Ninh, chị về rồi?”
Từ Ninh dẫn cô ấy về phòng, phòng này vô cùng đơn giản, bên trong có một chiếc giường, một cái bàn ℓàm việc, một cái ghế.
Từ Ninh bảo cô ấy ngồi trên ghế, cô ngồi mép giường cười nói: “Nói đi, chuyện gì thế?”
Nhìn cô ấy vui sướng như vậy, Từ Ninh đoán được, có ℓẽ ℓà La Vĩnh Huy đồng ý ℓàm cha nuôi của Ngưu Bì Đường.