Chương 551: Xưng Người Lớn Trước Mặt Chị Gái
Chương 551: Xưng Người Lớn Trước Mặt Chị Gái
Từ Ninh không quan tâm kiện tụng của bọn họ, cầm bát mì ăn xong, mới hỏi:
“Mẹ, trong khoảng thời gian này Tiểu Mạc kiếm được rất nhiều tiền ạ?”
Mẹ Từ cười nói:
“Đúng vậy, ông ấy thấy Tiểu Mạc và chị dâu con mỗi ngày kiếm được nhiều tiền như thế, cũng muốn đi thử xem. Nhưng mà mẹ thấy ông ấy chỉ nói thôi, thật sự để ông ấy đi, ông ấy chắc chắn không vứt bỏ mặt mũi được.”
Em chuẩn bị để anh ta thử một tháng trước, nếu được thì để anh ta bán tiếp. Nếu không được thì tìm cớ đuổi, dù sao cũng không có tổn thất gì đối với chúng ta.”
“Vậy em tính toán định giá cho cậu ta thế nào?”
“Không phải là chị đánh giá sẵn rồi ư, tháng đầu tiên em chuẩn bị cho anh ta 5 hào một chiếc bán được, nếu biểu hiện của anh ta tốt, tháng thứ hai em sẽ tăng tiền trích phần trăm cho anh ta.”
Từ Ninh thấy cậu bé suy nghĩ chu toàn, thì gật đầu.Nhiều người bán quần áo giúp cô, cô có thể kiếm thêm được nhiều hơn, chuyện tốt như thế kẻ ngốc mới không đồng ý.
Nhưng mà cô vẫn phải nhắc nhở:
“Tiểu Mạc, kế hoạch này của em rất tốt, cứ dựa theo lời em nói mà làm đi. Nhưng mà có một chuyện em phải nhớ kỹ, ngoại trừ người nhà chúng ta ra, người khác lấy quần áo ở chỗ chúng ta phải trả tiền luôn.”
“Chị, em đã sớm nói với anh ta chuyện này, anh ta cũng đồng ý. Em còn nói với anh ta, nếu muốn lấy quần áo chỗ em bán, sau này không thể làm chuyện xấu, nếu không thì không đưa cho anh ta quần áo.”Tiểu Mạc vừa lùa cơm vào trong miệng vừa nói: “Mẹ, mẹ lại chuẩn bị mấy chục chiếc quần áo cho con, nhanh lên ạ, con ăn cơm xong sẽ đi.”
Trong khoảng thời gian này Từ Ninh không ở nhà, luôn là mẹ Từ chuẩn bị quần áo cho bọn họ.
Bà ấy kinh ngạc hỏi: “Tiểu Mạc, sáng sớm con lấy một túi to đi bán hết rồi sao?”
“Hiện giờ bọn con tách ra bán, Bùi Dũng Tuấn và Đại Hải Tiểu Văn bày một quán, con dẫn theo hai người bày một quán.”Cậu bé nghĩ một lát lại nói:
“Chị, anh hai, khỉ ốm tới tìm em rất nhiều lần nói muốn lấy quần áo chỗ em đi bán, anh chị nói xem có để anh ta lấy không?”
Từ Ninh hỏi cậu bé: “Em nghĩ thế nào?”
“Chị, em tiếp xúc với anh ta mấy lần, cảm thấy con người anh ta cũng không quá xấu. Bùi Dũng Tuấn nói, trước đây khi anh họ cậu ấy đánh cậu ấy ở bên ngoài, khỉ ốm còn từng giúp cậu ấy.Từ Ninh cười sờ đầu cậu bé, tên nhóc này đúng là quỷ tinh quái, nhỏ như vậy đã làm việc khiến người ta yên tâm.
Tiểu Mạc quay đầu sang bên cạnh, không vui nói:
“Chị, em đã lớn như vậy sau này chị đừng sờ đầu em, muốn sờ thì sờ đầu Ngưu Bì Đường đi.”
Từ Ninh nghe xong lời cậu bé nói, lại xoa nhẹ đầu cậu bé hai cái mới rút tay ra.Từ Ninh cười nói: “Vừa đến nhà, đói bụng không? Mau đi rửa tay ăn cơm.”
Từ An thấy cậu bé vui sướng như vậy, cười hỏi: “Tiểu Mạc, nhìn dáng vẻ xuân phong đắc ý của em kìa, bán được không tệ đúng không?”
Cậu bé có chút kiêu ngạo nói: “Bình thường ạ, mỗi ngày chỉ kiếm được mấy chục tệ mà thôi.”
Từ Ninh bật cười, còn mấy chục tệ mà thôi, khẩu khí của tên nhóc này càng ngày càng lớn.Từ Ninh nghe xong kinh ngạc đến ngây người!
Cô vẫn luôn cho rằng người làm công tác văn hóa đều coi tiền tài là cặn bã, không nghĩ tới cha cô lại như vậy.
Giữa trưa khi Tiểu Mạc trở về ăn cơm, nhìn thấy anh hai và chị gái đã trở về, vui sướng hỏi:
“Chị, anh hai, hai người trở về từ lúc nào thế?”
Nhóc con, em mới bao nhiêu tuổi mà xưng người ℓớn trước mặt chị.