Chương 588: Không Phải Thuê Thì Có Thể Mua Sao
Chương 588: Không Phải Thuê Thì Có Thể Mua Sao
Lâm Diệu tức giận nói: “Trong nhà có bao nhiêu tiền không phải anh không biết, không phải thuê thì có thể mua sao?”
Trước đây nghe anh ta nói cha mẹ ℓàm ℓãnh đạo trong xưởng, một chị gái còn gả cho con trai của phó xưởng trưởng, còn tưởng ℓà điều kiện gia đình không tệ.
Con mẹ nó ai biết tính kế như thế, mượn tiền từ chỗ bà ta còn bày ra sắc mặt, ℓàm như sợ cô ta không trả.
Từ sau khi bọn họ trở về, dường như thay đổi thành một người khác, nhìn Lâm Diệu cũng không vừa mắt, khiến anh ta cũng bị khinh bỉ, nghĩ thôi cũng thấy phiền.
Nếu không phải ông già nhớ tới huyết thống tình thân, bà ta không muốn con rể quản.
Bà ta ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: “Là Quyên Quyên à, bọn thím chuẩn bị đi ngủ, muộn như vậy cháu tới đây có chuyện gì?”
Vương Quyên Quyên làm như không thấy sắc mặt bà ta, cười hì hì nói: “Thím hai, cháu tìm Vi Vi có chút việc, nếu thím mệt thì đi ngủ trước đi.”“Vi Vi, chị tới hỏi em chút việc, có phải lớp các em có một người tên Từ Ninh không?”
Vương Vi Vi ngây người một lát, lại cười hỏi: “Chị, chị quen Từ Ninh sao?”
Vương Quyên Quyên thấy cô ta nói như vậy, thì biết cô ta chắc chắn quen:“Được, đến lúc đó anh đến chỗ chị anh vay tiền, lần này chúng ta lấy nhiều quần áo một chút về bán.”
Lâm Diệu nghe xong lời anh ta nói, cuối cùng cũng vui sướng.
…Sau khi nói xong thì chen qua bên cạnh bà ta tiến vào, đi thẳng tới phòng Vương Vi Vi.
Thím hai Vương tức tới mức trừng cô ta một cái, con nhóc chết tiệt này đúng là da mặt dày.
Vương Vi Vi đang đọc sách thấy cô ta tiến vào, kinh ngạc hỏi: “Chị, sao chị tới đây?”Anh ta an ủi: “Thuê cũng khá tốt, đợi sau này chúng ta có tiền thì mua, cũng mua một căn.”
Lâm Diệu nhìn anh ta một cái, nói: “Đợi khi nghỉ đông em chuẩn bị lại đến tỉnh Quảng một chuyến, lần này mang nhiều quần áo trở về.”
Cố Văn Bình nhớ tới lần này kiếm được tiền, cũng có chút động lòng, anh ta khẽ cắn môi nói:Vương Quyên Quyên ra khỏi Cố gia thì đứng ở đó nghĩ một lát, lại đến nhà chú hai tìm Vương Vi Vi, cô ta cũng học khoa kinh tế đại học Bắc Kinh, hẳn là quen Từ Ninh.
Mẹ Vương Vi Vi mở cửa thấy là cô ta, tươi cười trên mặt phai nhạt đi, da mặt của đứa cháu gái này càng ngày càng dày.
Lần trước chồng cô ta xảy ra chuyện, đến trong nhà nhờ Quảng Bác giúp đỡ, dáng vẻ đương nhiên đó khiến người ta nhìn đã thấy ghê tởm.
“Quen, trước đây bọn chị xuống cùng nông thôn, hôm nay chị gặp cô ta còn nói chuyện với cô ta mấy câu.
“Chị, tuy chúng em ℓà bạn học nhưng em không thân với cô ta, cô ta không ở trường, em không biết địa chỉ nhà cô ta.
Nhưng mà em nghe nói nhà mẹ đẻ của cô ta ở gần trường, nếu chị muốn tìm cô ta, ngày mai em sẽ hỏi giúp chị.”
Vương Quyên Quyên cười nói:
“Chị, chị từng gặp đối tượng của Từ Ninh chưa? Nghe nói chồng cô ta ℓà quân nhân?”
“Khi chị trở về thành phố cô ta còn chưa kết hôn, nhưng mà mỗi năm đều có một người tham gia quân ngũ tới thăm cô ta, có ℓẽ ℓà người kia.”
Vương Vi Vi kinh ngạc: “Khi chị trở về thành phố cô ta còn chưa kết hôn ư? Nhưng em nghe nói cô ta đã có mấy đứa con mà?”