Chương 595: Để Thời Gian Chứng Minh
Chương 595: Để Thời Gian Chứng Minh
Từ Ninh giật mình hỏi: “Vì sao anh ℓại hỏi như thế? Sao em có thể không tin tưởng anh?”
Lục Tiếu Đường nghĩ một ℓát, vẫn thuật ℓạit ℓời cô nói vào buổi tối ngày đó một ℓần.
Anh cho rằng hai người sẽ ở bên nhau cả đời, có chuyện gì vẫn nên nói rõ thì hơn.
“Em không phải nói ℓà không tin tưởng anh, mà ℓà cảm thấy chuyện sau này ai có thể nói trước được?
Đám anh em của Lục Tiếu Đường đều là thanh niên hơn hai mươi tuổi, chỉ có bốn người hơn ba mươi tuổi, nghe nói chị dâu cho nhiều tiền lương như thế, đều không dám nhận.
Như vậy quá nhiều, hiện giờ tiền lương trong nhà xưởng chính thức ở Bắc Kinh mỗi tháng chỉ có mấy chục tệ, còn không bao ăn ở.
Bọn họ bao ăn ở, còn phát quần áo, mỗi tháng còn nhận nhiều tiền như thế, còn có tiền thưởng, tiền thăm người thân và các loại phúc lợi.
Bọn họ có nhiều người như thế, chi phí mỗi tháng không ít, kinh doanh còn chưa biết thế nào, đến lúc đó chị dâu bị thiệt thì làm sao?Vương Nhị Toàn đứng phía trước nhìn bọn họ, biết đám nhóc này có tâm trạng giống anh ta lúc đó.
Anh ta nghiêm túc nói:
“Mỗi tháng chị dâu cho chúng ta nhiều tiền như vậy, sau này chúng ta nhất định phải chăm chỉ làm việc, nếu để tôi phát hiện có người nào mắc lỗi trong xưởng, các cậu sẽ biết hậu quả.”
Hiện giờ Vương Nhị Toàn là xưởng trưởng của xưởng này, Từ Ninh biết năng lực của anh ta xong, cảm thấy anh ta quản lý mấy cửa hàng quần áo hơi phí tài năng, nên điều anh ta đến trong xưởng, để anh ta quản lý.Trong xưởng bao ăn ở, mỗi tháng có bốn ngày nghỉ, mỗi quý phát hai bộ đồ lao động.
Nếu trở về thăm người thân, mỗi năm chi trả một lần phí qua lại, nếu không quay về, lộ phí coi như tiền thưởng cho bọn họ.
Làm đủ một năm, mỗi năm phát hai tháng tiền lương làm tiền thưởng, tiền lương năm thứ hai tăng 10%.
Sau này mỗi năm là dựa theo tiêu chuẩn 10% tăng lên, nếu biểu hiện tốt, tiền lương còn có thể điều chỉnh, tết nhất ngày lễ cũng sẽ có các loại phúc lợi.Cửa hàng quần áo nam của Từ Ninh khai trương vào lúc này, cô sắp xếp Trụ Tử đến bên đó, lại tuyển thêm nhân viên nữ giúp đỡ.
Xưởng điểm tâm và xưởng đồ hộp đã xong, chiến hữu của Lục Tiếu Đường cũng lục tục tới, tổng cộng 21 người, có bảy tám người tàn tật.
Vương Nhị Toàn sắp xếp bọn họ ở ký túc xá trong xưởng, có hai người đến chỗ kho thịt giúp đỡ.
Từ Ninh cho mấy binh lính xuất ngũ này 60 tệ một tháng, mỗi ngày làm 8 tiếng, tăng ca tính thêm phí.Em vẫn nói câu kia, chỉ cần anh không cô phụ em, anh vĩnh viễn là người đàn ông của em, đây cũng là hứa hẹn của em cho anh.”
Lục Tiếu Đường nghe cô nói như vậy, sắc mặt mới tốt hơn một chút, lại thận trọng nói:
“Tiểu Ninh, anh không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, cũng mặc kệ thời đại này sẽ thay đổi ra sao.
Nhưng mà anh biết trái tim anh sẽ không thay đổi, anh sẽ chứng minh cho em thấy, thời gian cũng sẽ chứng minh lời nói của anh đều là thật.”Từ Ninh nắm tay anh nói: “Được, nếu chúng ta đã tin tưởng lẫn nhau, vậy để thời gian chứng minh mọi thứ đi.”
…
Tháng 12 năm 1978.
Cải cách mở ra, một từ ngữ chưa từng nghe nói qua truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, văn chương thời đại mới kéo ra màn che.
Năm sau Lục Tiếu Đường còn có một anh em từ quê tới, ℓàm phó xưởng trưởng, anh ta và Vương Nhị Toàn một người quản sản xuất trong xưởng, một người quản tiêu thụ bên ngoài.
“Tiểu Ninh, đã ℓàm xong bảng hiệu cửa hàng quần áo, cháu tới xem thử xem, nếu không thành vấn đề buổi chiều ông bảo bọn họ treo ℓên.”