Thập Niên 60: Mang Theo Không Gian Làm Thanh Niên Trí Thức ( Dịch Full )

Chương 609 - Chương 609: Chế Độ Điều Lệ

Chương 609: Chế Độ Điều Lệ
Chương 609: Chế Độ Điều Lệ
canvasb2b6090.pngCô không phải không cho tiền ℓương, nếu cầm tiền thì ngoan ngoãn ℓàm việc cho cô, nếu không nghe ℓời thì ha ha, còn không đơn giản, từ đâu tới thì về chỗ đó đi.

Hiện giờ mỗi một công việc đều khó có được, người nào sẽ gây khó dễ với tiền?

Trừ phi thật sự không thiếu tiền.

canvasb2b6091.pngTừ Ninh đặt bút xuống mới nhớ tới chuyện hôm nay anh đi ra ngoài: “À, đúng rồi, hôm nay anh đi tìm Ngô Quảng Bác nói thế nào?”

Trong đầu lại nghĩ: Hiện giờ giả vờ văn nhã cái gì? Chẳng lẽ những lời Hoắc Chấn Đình và Quan Tử Minh Vũ nói, tên nhóc thích đánh nhau trước đây không phải là anh?

Hừ, cho rằng em không biết sao?

Đám anh em của anh đã sớm bán anh từ lâu.

“Vợ à, buổi chiều Đường Đường nói với anh, hôm nay con bé muốn ngủ với ông bà nội, Ngưu Ngưu và Bì Bì nói muốn ngủ phòng riêng, hai ta ngủ dưới lầu đi, nhường phòng trên lầu cho hai đứa nhóc.”
Chuyện lần trước Tiểu Mạc gửi đồ dùng học tập cho mấy đứa bé trong thôn, bọn họ đều biết, nên gật đầu nói:

“Vậy chúng ta đi nhanh lên, nếu không không kịp chuyến sớm nhất cuối cùng trở về huyện Thành Nam.”

Đợi ngồi trên xe khách, mấy người mới thở phào nhẹ nhõm.

Kiến Dân hỏi: “Anh, anh Đại Oa, là chú trưởng thôn bảo các anh tới sao?”
Từ Ninh cạn lời nhìn anh, chẳng trách buổi chiều mua đồ ăn mua đồ chơi cho con gái, còn để hai đứa nhóc cưỡi ngựa, hóa ra đều vì việc này, đúng là không biết xấu hổ, sao da mặt của anh dày như thế?



Kiến Dân, Đại Lâm và Phạm Tư Triết mới xuống xe lửa, thì thấy Đại Oa và Kiến Hoa đứng đợi bọn họ ở cổng ra.

Ba người vui sướng kêu to: “Anh hai, anh Đại Oa, chúng em ở đây, nhanh tới giúp đỡ, ba bọn em thật sự không khiêng nổi.”
“Không nói thế nào, chỉ nói mấy câu với anh ta, bảo anh ta sau này đừng tới tìm em gây phiền phức.”

Từ Ninh hoài nghi hỏi: “Thật sự chỉ là nói chuyện thôi sao? Không ra tay ư?”

Lục Tiếu Đường nghiêm mặt nói: “Vợ à, thật sự chỉ nói chuyện thôi mà, em cảm thấy anh là loại người thích đánh người sao?”

“Ha ha, đương nhiên không phải, anh không thích đánh, anh chỉ thích nói chuyện.”
Kiến Hoa gật đầu nói:

“Thanh niên trí thức Từ phát điện báo cho chú trưởng thôn, nói đồ hơi nhiều, bảo chú ấy phái hai người tới đón bọn em.

Hôm nay vừa vặn là chủ nhật, anh và Đại Oa không đi làm, chú trưởng thôn bảo hai bọn anh tới.”

“May mà các anh tới, nếu không chúng em cũng không biết khiêng mấy thứ này về kiểu gì.”
Kiến Hoa và Đại Oa vội vàng chạy tới, nhìn thấy đống hành lý trên đất thì kinh ngạc há to miệng:

“Kiến Dân, sao nhiều hành lý như vậy? Ba đứa mua cái gì thế?”

Kiến Dân thở hổn hển mấy hơi, nói: “Anh, đi về trước rồi nói!”

Đại Lâm hữu khí vô lực nói: “Ba bọn em trở về chỉ mang theo mấy bộ quần áo, mấy thứ này đều là Tiểu Mạc mua.”


Đại Oa cười hỏi:

canvasb2b6092.png“Anh Đại Oa, chuyện này anh nói sai rồi, tiền mua mấy thứ này đều ℓà Tiểu Mạc tự mình kiếm, hiện giờ tên nhóc đó có năng ℓực ℓắm.”

Kiến Hoa và Đại Oa nghe xong đều vô cùng kinh ngạc, Tiểu Mạc mới bao nhiêu tuổi?

Thằng bé còn nhỏ như vậy, đã có thể kiếm tiền sao?

canvasb2b6093.pngKiến Hoa nói với Phạm Tư Triết:

“Tiểu Phạm, khi bọn anh tới đã nói với người nhà em hôm nay em về, bọn họ nghe xong rất vui, ông bà nội em đang ở nhà chuẩn bị món ăn em thích đấy.”







Bình Luận (0)
Comment