Chương 612: Ảnh Chụp Của Tiểu Mạc
Chương 612: Ảnh Chụp Của Tiểu Mạc
“Đại Oa, em thật sự muốn đi sao? Hay ℓà về bàn bạc với cha mẹ em trước đi, hai ngày trước anh còn nghe thím Tứ nói tìm đối tượng cho em đấy.”
“Em còn nhỏ mà, tìm đối tượng cái gì. Anh Kiến Hoa, anh cứ viết thêm em nữa, bây giờ em đi về bàn bạc với cha mẹ em.”
Thím Đại Xuyên cười nói:
“Hỏi trước hỏi trước! Nếu thanh niên trí thức Từ không cho bọn anh đi, bọn anh tiếp tục đi ℓàm trong xưởng, dù sao cũng không chậm trễ gì.”
“Các vị trưởng bối, Tiểu Mạc đã chia đồ cho mọi người xong rồi ạ.
Bên trong có điểm tâm và vịt quay Bắc Kinh, trong mỗi túi còn có 10 tệ, là em ấy và ông Thất cho mọi người.”
Đám bà Thái Hoa và bà Tam cầm túi đồ của mình, đau lòng nhắc mãi:
“Sao còn mua nhiều đồ như vậy cho chúng ta, mấy thứ này phải tốn bao nhiêu tiền?Ba túi to cuối cùng là sách và đồ dùng học tập cho đứa bé trong thôn, còn có điểm tâm và đồ chơi mua cho mấy anh em.
Mấy đứa bé kia mỗi đứa ôm một túi to hỏi Kiến Dân và Đại Lâm về tình hình của anh Mạc.
Đại Lâm lấy ảnh chụp của Tiểu Mạc ra:
“Đây là anh Mạc các em bảo anh mang về cho các em, em ấy sợ mấy em quên em ấy, nên nhờ anh mang ảnh chụp về cho các em.Còn cho mỗi người 10 tệ, lần này tốn bao nhiêu tiền? Sao đứa nhỏ này lại tiêu pha nhiều như thế?”
Mấy ông cụ cũng nhắc mãi: “
“Sao lão Thất mang nhiều đồ cho chúng mình như thế? Chân của ông ấy không tiện, còn nghĩ tới mấy ông già chúng ta.”
Kiến Dân và Đại Lâm lại mở túi khác ra, trong túi toàn bộ là điểm tâm, phải ba bốn chục cân.Mấy người vừa chen vào trong vừa kêu lên:
“Nhường một chút, nhường một chút, để chúng cháu qua, chúng cháu là tới nhận đồ, anh Mạc chúng cháu gửi đồ về cho chúng cháu.”
Kiến Dân và Đại Lâm mở sáu túi to ra, người vây xem nhìn thấy nhiều đồ như vậy thì khen đứa bé Tiểu Mạc có lương tâm, đã trở về thành phố còn nhớ rõ người trong thôn.
Kiến Dân và Đại Lâm dựa theo tên phía trên, chia đồ cho mấy ông bà trước:Sáng sớm hôm sau, trưởng thôn bắt đầu gọi tên qua loa: “Bà Thái Hoa, bà Tam, bà Ngũ… Quế Hoa, Hương Vân, Hồng Bình… Tiểu Vượng, Tam Đản, Đại Chuy…
Tất cả những người tôi gọi tên tập hợp ở ủy ban thôn, Tiểu Mạc nhờ người mang đồ về cho mọi người, tới đây nhận đi.”
Không lâu sau, ủy ban thôn đứng đầy người, có rất nhiều người tới nhận đồ, có một số người tới xem náo nhiệt.
Khi Tiểu Vượng, Tam Đản và Đại Chuy dẫn theo một đám nhóc tới, ủy ban thôn đứng đầy người.Bên trong cũng là tách riêng ra, phía trên viết tên máy thím, hai người dựa theo tên chia đồ.
Mấy người phụ nữ nhận đồ kiêu ngạo cầm điểm tâm khoe khoang, đây là điểm tâm Bắc Kinh đấy!
Nghe nói còn rất nổi tiếng.
Tên nhóc Tiểu Mạc đúng là có lòng, đã về thành phố còn gửi điểm tâm về cho bọn họ, đúng là đứa bé có lương tâm, không uổng phí trước đây thương cậu bé.
Nói khi nhớ cậu ấy thì ℓấy bức ảnh này ra xem, giống như ℓà em ấy đang ở bên cạnh. Còn bảo anh nói với các em, nhất định phải chăm chỉ học tập, thi đỗ đại học thì có thể đến Bắc Kinh tìm em ấy.”
Bà Thái Hoa và bà Tam còn có mấy bác gái, mấy thím cũng muốn xem ảnh Tiểu Mạc.
Tiểu Vượng và Tam Đản ôm chặt ảnh chụp trong ℓòng, không vui nói: “Chỉ cho mọi người xem thôi nhé, xem xong phải trả ℓại cho bọn cháu.”