Thập Niên 60: Mang Theo Không Gian Làm Thanh Niên Trí Thức ( Dịch Full )

Chương 632 - Chương 632: Đề Phòng Chu Đáo

Chương 632: Đề Phòng Chu Đáo
Chương 632: Đề Phòng Chu Đáo
canvasb2b6320.pngHai mươi mấy tuổi ℓà đoàn trưởng quân khu Bắc Kinh, đoàn trưởng trẻ tuổi như vậy, phóng tầm mắt cả nước cũng không có mấy người, tiền đồ thật sự vô hạn.

Ngay cả Quan Tử, ông nội và cha anh ta cũng ở bộ đội, đều ℓà nhân vật có tiếng.

Tên nhóc này cũng không phải nhân vật đơn giản, ℓàm ở cục công an chỉ mới mấy năm, hiện giờ đã ℓà trưởng khoa.

canvasb2b6321.png“Mấy vị ℓãnh đạo mau ngồi đi, hôm nay Quan Tử gọi mấy chúng tôi tới nói chuyện với mấy vị ℓãnh đạo, nhưng bộ đội hơi bận việc nên đến muộn, hi vọng mấy vị ℓãnh đạo không để ý.”

“Hiện giờ chúng ta có thể sống an ổn như vậy, không thể thiếu trả giá của các cháu. Tiếu Đường, cháu yên tâm đi, tố chất của giáo viên đại học Bắc Kinh đều rất cao, cha mẹ vợ sẽ hiểu cho cháu thôi.”

Quan Tử và Hoắc Chấn Đình thấy Lục Tiếu Đường đã nói những lời nên nói, thì nâng chén rượu lên cười nói:

“Chú Lưu nói rất đúng, chúng ta kính các vị lãnh đạo một chén. Buổi tối hôm nay nghe các vị lãnh đạo nói chuyện, khiến bọn cháu học được rất nhiều điều.

Nếu sau này có cơ hội, nhất định sẽ đến nhà thăm hỏi mấy vị lãnh đạo.
Lưu Minh Hiên kinh ngạc nói:

“Ồ, Từ Hồng Minh là cha vợ cháu à? Ông ấy rất có tài năng dạy học, hiệu trưởng của đại học Bắc Kinh đánh giá ông ấy rất cao, hình như tháng trước còn thăng chức.”

Lục Tiếu Đường nghe xong lời ông ta nói, áy náy nói: “Cháu đã lâu không về nhà, chuyện cha vợ cháu thăng chức cháu không biết.”

Lưu Minh Hiên vỗ bả vai anh, thở dài:
Lưu Minh Hiên người đứng đầu bộ giáo dục không tán thành nói:

“Sao có thể nói là trèo cao được? Tiếu Đường, cháu cũng rất ưu tú.

Đúng rồi, cha mẹ vợ cháu tên là gì thế? Nói ra có khả năng chú còn quen ấy chứ.”

Lục Tiếu Đường cười nói: “Cha vợ cháu tên Từ Hồng Minh, là giáo viên khoa tiếng Trung, mẹ vợ tên Lâm Mạn, là giáo viên lịch sử.”
Chăm chỉ học tập các chú con đường làm quan, đến lúc đó mấy chú đừng chê bọn cháu phiền nhé.”

Mấy người nghe xong cười ha ha nói: “Học tập thì không nói tới, nhưng mà trong nhà hoan nghênh các cháu tới chơi bất cứ lúc nào.”

Bữa cơm này ăn cả khách lẫn chủ đều vui, Quan Tử và Lục Tiếu Đường, Hoắc Chấn Đình tiễn mấy vị lãnh đạo xong, lại về quán cơm ngồi một lát.

Hoắc Chấn Đình nhìn anh một cái, sao người này nhiều tâm nhãn như vậy, rõ ràng hai người đã tới một lúc, lại cố chấp đợi trên xe một lát mới tới.

Còn nói cái gì mà bộ đội hơi bận, ha ha, chiều nay cậu đã trở về, bận lúc nào?

Người đứng đầu bộ giáo dục cười nói: “Công việc quan trọng, hơn nữa chúng ta không phải người ngoài, sớm một chút muộn một chút có vấn đề gì?”

Quan Tử đợi bọn họ nói xong thì cười bảo mọi người ngồi xuống, lại gọi phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.
Lục Tiếu Đường lấy hai lọ Mao Đài mang tới mở ra, cùng Hoắc Chấn Đình rót đầy mấy chén, ăn uống một lát mọi người càng nói càng thân thiết, cảm thấy rượu gặp tri kỷ.

Trong lúc vô tình Lục Tiếu Đường để lộ ra cha vợ anh là giáo viên đại học Bắc Kinh, vợ và vợ của anh vợ, cậu em vợ đi học ở đại học Bắc Kinh.

Mấy vị lãnh đạo nghe xong đều khen: “Người một nhà không phải giáo viên thì chính là sinh viên, đúng là dòng dõi thư hương! Tiếu Đường, cháu đúng là có phúc!”

Anh cười nói: “Mấy vị lãnh đạo nói đúng, có thể cưới được vợ cháu đúng là có phúc, là cháu trèo cao cô ấy.”


Hoắc Chấn Đình uống một ngụm trà, hỏi:

canvasb2b6322.png“Chỉ dựa vào anh ta? Cũng xứng ư.”







Bình Luận (0)
Comment