Chương 66: Tôi Đi Cùng Thím Ấy
Chương 66: Tôi Đi Cùng Thím Ấy
“Cháu dùng vải rách khâu khe hở vào, hiện giờ trời ℓạnh mọi người đội vào, còn có ba cái ca tráng men nữa.”
“Ông Thất một cái, cha mẹ cháu dùng một cái, cái này để cho bác Lục và bác gái Lục dùng.”
Đôi mắt bác gái Lục đỏ bừng sờ mũ và bao tay trên tay, nói với Từ Ninh.
“Hai người tự mình rán bánh bột ngô, con và Tiểu An đi về đây, có một mình Tiểu Mạc ở nhà.”
Sau khi nói xong giống như một cơn gió chạy như bay vào nhà lấy sọt to, lại lấy hai túi ở cửa đạp xe đưa Kiến Dân đi.
Mới ra khỏi thôn không xa, thì đuổi kịp thím Đại Xuyên và mấy người phụ nữ trong thôn.
Thím Đại Xuyên nhìn thấy Kiến Dân trên xe đạp, hỏi: “Kiến Dân, sao con cũng đi theo?”
Kiến Dân vội nói: “Mẹ, con sợ thanh niên trí thức Từ không tìm thấy đại đội của bà ngoại mình, nên nói dẫn cô ấy tới.”Nói xong, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm xe đạp của Từ Ninh.
Thực ra nguyên văn lời mẹ cậu bé nói chính là con đi hỏi thanh niên trí thức Từ xem, nếu cô ấy mua thì con bảo cô ấy đi như thế nào, cô ấy có xe đạp chỉ một lát là đuổi kịp bọn mẹ.
Nhưng mà cậu bé muốn đi cùng thanh niên trí thức Từ, cậu bé muốn ngồi xe đạp.
Từ Ninh không thấy được đôi mắt sáng lấp lánh của cậu bé, nói với cậu bé: “Kiến Dân, cậu đợi tôi một lát, tôi đi lấy sọt và tiền.”Lê đúng là không tệ, một hào tám nửa cân, Từ Ninh muốn 25 cân.
Cô vừa mới mua xong đám thím Đại Xuyên cũng đến, thím Đại Xuyên thấy cô mua nhiều như vậy kinh ngạc nói:
“Thanh niên trí thức Từ, sao cháu mua nhiều như vậy? Đắt như thế, nếm thử một chút là được.”
Từ Ninh: …Là một người phương Bắc, sao có thể không ăn lê đông lạnh?
Không ăn lê đông lạnh, vậy thì không tính trải qua mùa đông.
Từ Ninh hưng phấn hỏi Kiến Dân: “Kiến Dân, khi nào thím Đại Xuyên đi? Tôi đi cùng thím ấy.”
“Mẹ tôi và mấy thím trong thôn đã đi, mẹ tôi bảo nếu cô muốn mua thì tôi dẫn cô đi.”Từ Ninh cũng cười nói: “Thím, nếu không có Kiến Dân cháu còn không nhanh đuổi kịp mọi người như vậy.”
Sau khi nói xong Từ Ninh đẩy xe đi cùng bọn họ, thím Đại Xuyên nhìn cô đẩy xe đi theo bọn họ, thì nói với cô:
“Thanh niên trí thức Từ, để Kiến Dân đưa cháu đi trước, nhìn trời có vẻ sắp có tuyết rơi, đạp xe sẽ nhanh hơn.”
Từ Ninh nghĩ lại cũng đúng, cô đi mua trước, đến lúc đó tất cả mọi người nhanh hơn chút, nên dẫn theo Kiến Dân đi trước.Bác Lục đang định tiễn bọn họ, cha Từ và ông Thất đi từ chuồng bò ra, mấy người lại dừng lại nói chuyện một lát mới trở về.
Giữa trưa hôm sau mới ăn cơm xong, Kiến Dân đến, vào cửa lập tức nói với Từ Ninh.
“Thanh niên trí thức Từ, mẹ tôi bảo tôi tới hỏi cô có muốn mua lê hay không, lê ở đại đội bà ngoại tôi vừa to vừa ngọt, làm lê đông lạnh cũng ăn rất ngon.”
“Hàng năm thôn của chúng ta đều đến đại đội bọn họ mua, xế chiều hôm nay mẹ tôi đi mua, bảo tôi tới hỏi xem cô có lấy không.”
Cô ℓại cảm thấy mua ít, nếu không phải vóc dáng nhỏ, không mang nhiều được đồ như thế cô còn định mua 50 cân.
Thím Đại Xuyên ở bên cạnh vỗ Kiến Dân một ℓát, nói với Từ Ninh: “Thanh niên trí thức Từ, cháu nhanh đi đi, đừng để ý tới thằng bé.”
Từ Ninh nói với Kiến Dân: “Kiến Dân, ngày mai tôi cho cậu kẹo ăn!”
Kiến Dân nói: “Tôi muốn ngồi xe đạp!”
Cô nghĩ thầm may mà cách gần, đi đường cũng chỉ mất 20 phút, nếu không e rằng đám thím Đại Xuyên cũng gặp tuyết rơi.
Đi đến cửa thôn thì thấy một bóng dáng mặc đồ màu xanh quân đội, đang chuẩn bị đi vào trong thôn.