Chương 669: Phát Tiền Lương
Chương 669: Phát Tiền Lương
Trời càng ngày càng ℓạnh, tiệm ℓẩu kinh doanh rất tốt, năm cửa hàng trên cơ bản mỗi ngày đều chật ních người.
Tống Mirnh Viễn đúng ℓà giỏi dùng người, anh ta cho cửa hàng trưởng và nhân viên cửa hàng tiền ℓương không phải cố định, ℓà anh ta dựa theo kinh doanh của mỗi tháng trích phần trăm.
Khi cao, nhân viên cửa hàng mỗi tháng trích phần trăm cộng thêm tiền thưởng mỗi tháng ℓà hơn 80, cửa hàng trưởng mỗi tháng hơn 100 cũng có.
Có hai vợ chồng ℓàm cùng một tiệm, một nhà có thể nhận hơn hai trăm, chuyện này trước đây bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ.
Tống Minh Viễn thấy cô nhìn túi tiền không có dao động gì, thì cảm thấy Tiểu Ninh đúng là trầm ổn.
Có lẽ là thường xuyên nhìn thấy tiền tài như vậy, nếu không sao bình tĩnh như thế?
Sáng sớm hôm nay khi anh ta lấy tiền trong phòng ra, cha mẹ anh ta sợ tới mức suýt nữa ngã từ trên ghế xuống.
Nhưng mà nghĩ lại cũng phải, Tiểu Ninh mở một xưởng, còn có mấy cửa hàng quần áo, mấy tiệm điểm tâm.“Tiền lương của các cậu là Tiểu Ninh định, sở dĩ tháng này nhiều như vậy là vì cửa hàng của chúng ta mới khai trương, hiện giờ đang mùa phát triển, cho nên mới nhiều như vậy.
Đợi thời tiết nóng lên, việc kinh doanh không còn tốt nữa, có khả năng tiền lương chỉ có hai phần ba hiện giờ, đến lúc đó các cậu đừng chê ít đấy.”
Mấy người vội vàng lắc đầu, nói:
“Anh Tống, sao bọn em có thể chê ít được? Một phần ba số tiền này, cũng đã rất nhiều. Bọn em ở quê phải kiếm bao nhiêu công điểm, mới có được số tiền này?”Anh ta nói mấy người này đầu óc linh hoạt, tâm tư đơn thuần, ngay cả người nhà của bọn họ cũng chưa từng ầm ĩ gây ra chuyện xấu.
Tống Minh Viễn rất bội phục ánh mắt của anh ta, Vương Nhị Toàn đúng là biết chọn người.
Những người này tới tiệm lẩu xong, làm việc vô cùng nhanh nhẹn, quét dọn trong tiệm sạch sẽ ngăn nắp, bát và đĩa cũng rửa sạch sẽ.
Anh ta cười nói:Mấy quân nhân xuất ngũ cầm tiền trong tay, im lặng một lúc lâu mới nói với Tống Minh Viễn:
“Anh Tống, tiền lương như vậy quá nhiều, phí tổn trong tiệm lớn như thế, đến tay chị dâu còn thừa mấy đồng.
Chúng em làm việc ở đây nhẹ nhàng hơn ở nông thôn nhiều, mỗi tháng cho bọn em 20 tệ đã không ít, số tiền này anh cất đi!”
Tống Minh Viễn nhìn mấy người trong phòng, mấy người này đều là Vương Nhị Toàn điểm danh tới tiệm lẩu bọn họ.Từ Ninh nhìn túi tiền to, trong lòng vô cùng kích động, nhưng trên mặt cô vẫn biểu hiện vô cùng bình tĩnh, khiến người ta thoạt nhìn là cảm thấy cô là người từng gặp nhiều việc lớn trong đời.
Trong xưởng và cửa hàng quần áo của cô buôn bán không ít mỗi tháng, nhưng cô không nghĩ tới mấy tiệm lẩu mới khai trương không lâu đã phát triển tốt như vậy, sắp đuổi kịp thu vào của mấy cửa hàng quần áo.
Tuy số tiền này không phải của mình cô, nhưng nhìn thấy túi tiền to như vậy vẫn cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Cô vô cùng bình tĩnh gật đầu, hỏi: “Anh rể, anh chia tiền xong chưa?”Tống Minh Viễn nói:
“Không chê ít thì tốt, các cậu cứ làm việc ở đây thật tốt, chỉ cần tiệm lẩu kiếm được tiền, sẽ không bạc đãi mấy anh chị em.”
Đợi phát tiền lương xong, anh ta lại cầm một túi tiền và giấy tờ đến chỗ Từ Ninh.
Mỗi ngày anh ta tan học đều tới tiệm lẩu một lần, mang số tiền kiếm được về, hôm nay là cuối tháng, phải phát tiền lương và chia hoa hồng, số tiền này là anh ta và Minh Vũ mang từ nhà tới.
Mỗi tháng thu vào gấp bao nhiêu ℓần đống này, đâu có khả năng để đống tiền này vào mắt?
Anh ta mỉm cười nói: “Đã chia xong, hôm nay anh tới đây ℓà giao giấy tờ và tiền cho em.”