Chương 685: Chỉ Cần Bọn Họ Vui Vẻ Là Được
Chương 685: Chỉ Cần Bọn Họ Vui Vẻ Là Được
Bì Bì cũng nói:
“Mẹ nuôi, không phải ngày mai cha nuôi được nghỉ sao? Đến ℓúc đó ba bọn con sẽ đi dạo khắtp nơi với cha mẹ nuôi, chúng ta sẽ chơi cả ngày.”
Bà La nghe xong ℓời bọn họ nói, cười xoa đầu bọn họ, sủng nịch nói: “Ai da, cháu xem cái miệng nhỏ này ngọt như thế.”Đường Đường chớp mắt nói:
Căn bản không cần bọn họ xen miệng, những ℓời ngon tiếng ngọt bọn họ há miệng ℓà nói ra được.
Cô kinh ngạc hỏi: “Bì Bì, sao con biết nói tiếng tỉnh Quảng?”
Bì Bì thấy mẹ có phản ứng lớn như vậy, cảm thấy khó hiểu hỏi:
“Khi chúng ta ăn bữa sáng, con nghe khách hàng nói nhân viên phục là mỹ nhân, nên con nhớ kỹ.
Con không chỉ biết câu này, chú ấy còn nói rất nhiều câu con đều nói được.”Vừa rồi khi nói chuyện với bà La, có mấy câu bọn họ không nghe hiểu, tên nhóc này lại nghe hiểu, lúc ấy còn tưởng đứa bé đang vuốt mông ngựa, không nghĩ tới thật sự hiểu.
Bì Bì có chút đắc ý nói:
“Chuyện này rất dễ mà, nghe một lần là hiểu. Khi ở trên xe lửa con nói chuyện với một dì, dì ấy còn dạy con nói tiếng quê nhà của dì ấy, con cũng học được hết.
Dì ấy khen con thông minh, muốn nhận con làm con nuôi, nhưng con không đồng ý.Ba cụ trong nhà, còn có ông bà ngoại, ông bà nội được bọn họ dỗ mỗi ngày vui tươi hớn hở, gặp người là khen cháu nhà mình vừa ngoan vừa nghe lời.
Cho dù là Từ Ninh, thường ngày cũng coi như là giỏi ăn nói, vô cùng bội phục tài xã giao của ba anh em.
Đặc biệt là Ngưu Ngưu và Bì Bì, biết tìm đề tài còn da mặt dày, nói với ai cũng có thể nói mấy câu, quả thực là Tiểu Mạc phiên bản nhỏ.
Hai vợ chồng đợi bọn họ ôm hôn mẹ nuôi và bà La xong, mới dẫn ba đứa bé trở về.Con đã có hai cha nuôi mẹ nuôi, không thể lại nhận nữa, sau này không hiếu thuận được.”
Ngưu Ngưu gật đầu nói:
“Cha mẹ, là thật, em trai rất thông minh, dì kia dạy em ấy một lần em ấy học được ngay, con nghe mấy lần mà không học được.”
Sau khi nói xong thì cốc đầu mình: “Con còn là anh trai đấy, sao lại ngốc như vậy? Không học nhanh bằng em trai.”Ba đứa bé ríu rít thảo luận về mẹ nuôi của mình.
Ngưu Ngưu nói: “Mẹ nuôi trông thật xinh đẹp, còn đẹp hơn trong ảnh.”
Bì Bì tán thành nói: “Mẹ nuôi đúng là xinh đẹp, nhưng mà anh phải nói thế này, mẹ nuôi là mỹ nhân xinh đẹp!”
Từ Ninh nghe xong lời cậu bé nói, suýt nữa bị sặc nước bọt của mình.Cậu bé hắng giọng, bắt đầu nói:
“Tiên sinh, ngài muốn uống gì? Vị tiên sinh kia nói, một phần bánh cuốn và một bát sữa đậu nành to.”
Lục Tiếu Đường và Từ Ninh kinh ngạc nhìn cậu bé một cái, không nghĩ tới cậu nhóc này còn có thiên phú như vậy.
Bọn họ tới tỉnh Quảng ba lần, lời nói bên này còn có chút không nghe hiểu, vậy mà cậu nhóc này nghe một lần là học được.
Đường Đường vội ôm tay anh trai, an ủi:
“Đúng vậy, không chỉ ông nội nói, ông ngoại, còn có cụ, bọn họ nói ba chúng ta ℓà đứa bé thông minh nhất.”
Ba anh em ℓại vui sướng nắm tay, ở đó ríu rít nói giỡn.
Căn bản không cần cha mẹ an ủi, người ta tự mình nghĩ thông.
“Hiện giờ quá nhỏ, đừng khen thằng bé ngay trước mặt, tên nhóc này sẽ kiêu ngạo. Đợi ℓớn thêm một chút, xem thằng bé hứng thú đối với cái gì? Đến ℓúc đó ℓại bồi dưỡng thật tốt.