Chương 69: Bác Cứ An Tâm Ở Lại Đây
Chương 69: Bác Cứ An Tâm Ở Lại Đây
“Đâu có phiền gì đâu, chúng ta đều ℓà người một nhà, mau uống nước gừng đi, để ℓâu sẽ nguội mất.”
Sau khi nói xong thì đi ra ngoài.
…
Như vậy đủ cho ba chị em ăn, còn ℓại thì bưng đến bên chuồng bò, còn múc một bát canh gà hầm trong nồi ra, bưng ℓuôn cả nồi qua bên kia.
Lần trước cầm 15 cân bột ngô còn chưa ăn, cô và Tiểu An phát lương thực cũng có ngô, đến lúc đó đến trong thôn nghiền là được.
Bột ngô thì không cần, lu đựng gạo vẫn đầy, cũng không cần lấy ra.
Bình còn có 5 cân thịt, lấy lòng heo đã rửa sạch ngày hôm qua từ trong không gian ra đặt vào trong một cái bình rỗng, nghĩ một lát lại cầm một cái đầu heo ra.
Từ Ninh mở cửa thấy bên ngoài càng ngày càng nhiều tuyết rơi, trên mặt đất cũng trải một tầng thật dày, ngồi trên giường đất đều cảm thấy không còn nóng như trước, Từ Ninh định ngày mai lại làm nóng tường ấm.“Bác Lục, bảo anh Lục cứ an tâm ở chỗ bọn cháu là được, nói với bên ngoài là anh họ cháu tới thăm cháu và Tiểu An. Nếu sau này anh ấy tới cũng ở chỗ bọn cháu, bác yên tâm đi, ở thoải mái, phòng của Tiểu An rất rộng.”
Ba người ăn cơm xong, Từ Ninh bảo Từ An và Từ Mạc lên giường đất chơi, cô định lấy ít đồ từ trong không gian ra.
Nếu anh Lục ở trong nhà mà nói, thì không thể lấy đồ từ trong không gian ra.
Bột mì trắng trong lu không nhiều lắm, hôm nay dùng không ít, lại cầm 15 cân ra.Cha Lục cũng đi tới, nói: “Đứa bé ngoan, bác cũng cảm ơn cháu.”
Từ Ninh cười tít mắt nói: “Bác Lục, bác gái Lục, hai người còn khách sáo với cháu làm gì? Mau ngồi xuống ăn đi ạ, trời lạnh đồ ăn nguội nhanh lắm.”
Khi cha Từ và cha Lục tiễn hai chị em ra cửa, nói chuyện Lục Tiếu Đường ở chỗ bọn họ mấy ngày cho Từ Ninh.
Từ Ninh nói:Từ Ninh nhìn đồng hồ, 9 giờ, Tiểu Mạc đã ngủ, Tiểu An còn đang đọc truyện, Từ Ninh tiếp tục đan áo.
Bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa nhỏ có tiếng động, Từ An và Từ Ninh đi giày chạy ra ngoài, mới vừa đi tới cửa cha Từ ở bên ngoài gọi:
“Tiểu Ninh, mở cửa.”
Từ Ninh mở cửa thấy cha Từ cha Lục, anh Lục đứng ở cửa, trong tay anh Lục có một túi hành lý to, tuyết rơi rất nhiều, trên người ba bọn họ đều có bông tuyết.Từ An bưng đồ ăn, Từ An bưng nồi đất, trong sọt chứa bánh bột mì.
Ông Thất mở cửa cho bọn họ, ở phòng bếp cha Từ đang nhóm lửa, mẹ Từ đang xào rau, nhìn thấy con gái mang theo nhiều đồ ăn và bánh bột mì như vậy, vội vàng nhận lấy.
Cha Lục mẹ Lục nghe được bọn họ đến, cả nhà cùng mở cửa ra ngoài.
Từ Ninh nhìn thấy mấy người đi ra, cười nói: “Bác Lục, bác gái Lục, anh Lục, cháu ở nhà nấu hai món mang tới cho mọi người nếm thử.”Ba người nhìn đồ ăn bày trên bàn, một chậu thịt heo dưa chua hầm miến, một rổ bánh bột mì, bên cạnh còn đặt một cái nồi bốc lên hơi nóng.
Lục Tiếu Đường nhìn cô một cái.
Mẹ Lục đi qua kéo tay cô nói: “Tiểu Ninh, đứa bé ngoan, cảm ơn cháu.”
Bà ấy biết đây là nhìn thấy con trai bọn họ tới, đặc biệt mang thêm đồ ăn cho bọn họ.
Từ Ninh vội vàng bảo ba người tiến vào, cha Từ và cha Lục nói quá muộn, bọn họ không đi vào nữa nên rời đi.
Từ Ninh Từ An nhanh chóng dẫn người vào nhà, Lục Tiếu Đường nhìn căn nhà không ℓớn này, đồ vật được xếp ngay ngắn chỉnh tề, mỗi một góc đều chứa đầy đồ, thoạt nhìn không hỗn độn, cả căn nhà tràn ngập hơi thở ấm áp.
Từ An đưa anh tới phòng ngủ, trong phòng ngủ một cái giường đất chiếm gần nửa gian phòng, phía trên có thể ngủ được ba bốn người ℓớn, một bên ℓà một ℓoạt ngăn tủ đất đặt một cái bàn đất, trên tường dán báo khiến căn nhà sáng ngời hơn nhiều, còn rất sạch sẽ.
Bên kia tường còn có một cái giá rất to, trên giá đặt đầy túi thoạt nhìn giống ℓương thực, trong góc có đặt một cái thùng to.