Chương 712: Ý Nghĩ Của Tiểu An
Chương 712: Ý Nghĩ Của Tiểu An
Nhị Đản vui sướng gật đầu nói: “Anh Tiểu An, em nguyện ý đi, nhưng mà cha mẹ em sợ gây thêm phiền phức cho các anh.”
Từ An cười vỗ vai anh ta, nói:
“Chú và thím đúng ℓà suy nghĩ nhiều, chúng ta coi như ℓớn ℓên bên nhau từ nhỏ, tuy em ít hơn anh mấy tuổi, nhưng em có tính cách gì anh còn không biết ư.
Nhị Đản giữ chặt bọn họ cười nói:
Ông Thất nói:
“Cho dù chúng ta nghĩ thế nào, đứa bé kia coi thôn Du Thụ thành quê nhà của mình. Ở Bắc Kinh khi đứa bé nói chuyện với mấy anh em của mình, luôn nói Đông Bắc chúng ta thế nào, người không biết còn tưởng cậu bé là người Đông Bắc ấy chứ.”
Nghe xong lời ông ta nói, lão Trần cười ha ha: “Ha ha, ha ha ha, Tiểu Mạc làm tốt lắm, giống người Đông Bắc chúng ta.”“Mẹ, con biết rồi, con nhất định sẽ chăm chỉ làm việc, càng không gây phiền phức cho bọn họ.”
Lão Trần trở về nghe nói cháu trai sắp đi theo Tiểu An đến Bắc Kinh bán quần áo, thì tung ta tung tăng đi tìm ông Thất.
Ông Thất đang ở trong sân hái rau, nghe lão Trần ở bên ngoài gọi: “Lão Thất, có ở nhà không?”“Ở nhà, cửa không khóa, anh cứ vào đi.”
Lão Trần chắp tay sau lưng đi vào, vui tươi hớn hở nói:
“Lão Thất, hôm nay Tiểu An nói để Nhị Đản đi theo các ông tới Bắc Kinh bán quần áo. Không nghĩ tới cháu nội tôi cũng có thể đến Bắc Kinh, tôi biết đây đều là Tiểu An nể mặt ông, tôi thật sự cảm ơn ông!”Lão Trần nhớ tới trước đây khi cả nhà bọn họ ở thôn Du Thụ, cũng không nhịn được cảm thán.
Sao bọn họ có thể nghĩ tới thanh niên trí thức Từ và Tiểu Mạc ở chuồng bò là người một nhà, không chỉ bọn họ, hai vợ chồng lão Lục ở chuồng bò còn là cha mẹ chồng của thanh niên trí thức Từ.
Lúc ấy khi người trong thôn biết được chuyện này thì kinh ngạc rất lâu, cho tới bây giờ còn thường xuyên nhắc đến chuyện này.Ông Thất đặt giỏ rau lên bàn, nói:
“Anh Tam, để Nhị Đản đến Bắc Kinh không phải là Tiểu An nể mặt em, mà là nhà các anh phúc hậu.
Trước đây các anh đối xử với Tiểu An Tiểu Mạc còn có Tiểu Ninh đều không tệ, cả nhà bọn họ đều là người khác đối xử tốt với bọn họ một chút, bọn họ sẽ trả lại gấp mười lần, đây là thiện duyên các anh kết ra, không liên quan tới em.”“Lão Thất, lúc ấy chúng tôi đều thấy đứa bé Tiểu Mạc đáng thương, còn nhỏ tuổi đã phải theo cha mẹ đến chỗ chúng ta.
Năm đó đứa bé Tiểu Mạc vừa ngoan vừa nghe lời, nói thật, chúng tôi cũng không giúp được bao nhiêu.
Chẳng qua không bắt nạt bọn họ giống như những thôn khác, chủ yếu là trưởng thôn quản lý tốt.”“Cha, mẹ, anh Tiểu An nói để con đi theo anh Kiến Hoa và thím Đại Xuyên, còn có mấy ngày nữa, khi đi thu dọn đồ cũng không muộn.”
Hương Vân dặn dò:
“Được rồi, vậy khi đi lại thu dọn. Nhị Đản à, con tới đó nhất định phải nghe lời đám Tiểu An, đừng gây chuyện cho bọn họ.”
Ông Thất thấy ông ta vui vẻ như vậy, cũng ℓắc đầu bật cười:
Kiến Hoa Đại Oa người ta mới đi bao ℓâu, mỗi người đều đã mua một căn nhà, năm nay còn chuẩn bị mua cửa hàng đấy.”