Thập Niên 60: Mang Theo Không Gian Làm Thanh Niên Trí Thức ( Dịch Full )

Chương 723 - Chương 723: Hôn Sự Của Trương Thắng

Chương 723: Hôn Sự Của Trương Thắng
Chương 723: Hôn Sự Của Trương Thắng
canvasb2b7230.pngHơn nữa con ăn không tính ℓà nhiều mà, Ngưu Ngưu và Bì Bì ăn một bát sủi cảo đầy, còn ăn rất nhiều tôm và cua.”

Mẹ Chu cốc nhẹ trán cô ấy một cái nói: “Con đúng ℓà có tiền đồ, vậy mà so ăn với Ngưu Ngưu Bì Bì, mấy đứa mới mấy tuổi, con mấy tuổi?”

Chu Lâm Lâm ℓè ℓưỡi đầy nghịch ngợm, cầm ℓấy chồng tiền đi về phòng.

canvasb2b7231.png“Buổi chiều Trương Thắng nói với anh, kế toán xưởng quần áo bên Dương Thành muốn điều tới bên này, bảo anh hỏi xem có được không?”

Từ Ninh im lặng một lát, nhìn về phía Lục Tiếu Đường cười nói:

“Em nhớ rõ kế toán xưởng quần áo bên Dương Thành là nữ đồng chí đúng không? Hình như còn ít tuổi? Quan trọng là chưa lập gia đình.”

Lục Tiếu Đường cũng không nhịn được bật cười, nhớ tới dáng vẻ xoắn xuýt ngượng ngùng lúc chiếu của Trương Thắng, giống y như cô vợ nhỏ thì cảm thấy buồn cười.

“Cuối cùng tên ngốc này cũng nghĩ thông, như vậy anh an tâm rồi. Cậu ấy không còn ít tuổi nữa, đợi cô gái kia điều tới đây, để bọn họ sớm ngày thành hôn đi.”
Từ Ninh suy nghĩ một lát, cô gái kia là người có năng lực, tính toán sổ sách của xưởng quần áo rất rõ ràng.

Ở thời đại như bây giờ, một cô gái có bản lĩnh như thế điều kiện gia đình không kém, ở nhà cũng được sủng ái.

Lục Tiếu Đường thấy anh em tốt của mình tốt mọi mặt, ở trong lòng anh, Trương Thắng và Vương Nhị Toàn chính là người đàn ông hoàn mỹ, cảm thấy anh em của anh xứng đôi với cả tiên nữ trên bầu trời.

Nhưng mà Từ Ninh cũng cảm nhận được, Vương Nhị Toàn và Trương Thắng là người có trách nhiệm còn không tự phụ hiếm có.
Có thể gả cho người đàn ông như vậy, là may mắn của một cô gái.

Nhưng mà cha mẹ nhà gái không nghĩ như thế, ở trong mắt bọn họ, Trương Thắng ưu tú tới mấy cũng là người tàn tật.

Con gái nhà mình được sủng ái như vậy lại gả cho người đàn ông như thế, sao bọn họ sẽ vui.

Giống như Từ Ninh, nếu sau này Đường Đường tìm một người tàn tật kết hôn, cô sẽ suy nghĩ các phương diện, ít nhất nhân phẩm và trách nhiệm phải đặt lên vị trí hàng đầu.
Lục Tiếu Đường là người thông minh, lập tức hiểu rõ ý của vợ mình.

Anh cũng lý giải, muốn cưới được con gái nhà người ta, phải đi qua cửa cha mẹ mới được.

Anh thở dài nói: “Anh biết rồi, lát nữa anh đi hỏi Trương Thắng.”

Từ Ninh cười gật đầu, nói: “Bây giờ anh đi hỏi đi, để em dọn dẹp cho.”
Không phải là cô kỳ thị người tàn tật, mà là lòng yêu con của người làm cha mẹ.

Nhưng cô không biết nên nói những lời này với Lục Tiếu Đường thế nào, cô nghĩ một lát uyển chuyển nói:

“Anh đi hỏi Trương Thắng xem, cậu ấy từng gặp cha mẹ nhà gái chưa? Có từng tới nhà cô gái thăm hỏi chưa?”

Nếu cha mẹ nhà gái mà Trương Thắng không biết, vậy sao cô dám điều cô gái kia tới bên này?
“Không sao, anh rửa xong lại đi.”

Hai người lại bàn công việc, Lục Tiếu Đường hỏi cô: “Vợ à, em chuẩn bị khi nào bắt đầu tuyển công nhân?”

“Còn cần một thời gian nữa, phải xây xong nhà xưởng và ký túc xá, mới có thể để công nhân tới.

Anh trở về thì sắp xếp đi, em chuẩn bị mở xưởng quần áo trước, xưởng thực phẩm thì có khả năng muộn hơn.”


Anh hỏi: “Vậy anh chuẩn bị bao nhiêu nhân thủ trước?”

canvasb2b7232.pngLục Tiếu Đường gật đầu, anh chuẩn bị trở về thì bàn bạc với thủ trưởng, sắp xếp cho quân nhân xuất ngũ năm nay trước, quân nhân không phân được công việc.

Nghĩ tới xưởng đồ hộp Bắc Kinh sắp điều nhân viên tới bên này quản ℓý, bên kia chắc chắn thiếu nhân thủ, anh ℓại hỏi vợ:

“Vợ à, em điều người bên xưởng đồ hộp tới bên này ℓàm quản ℓý, người bên xưởng đồ hộp còn đủ không?”

canvasb2b7233.pngCho dù hơi tàn tật cũng không sao, chỉ cần có thể ℓàm việc ℓà được.”

Lục Tiếu Đường vui sướng nói: “Cảm ơn vợ.”







Bình Luận (0)
Comment