Thập Niên 60: Mang Theo Không Gian Làm Thanh Niên Trí Thức ( Dịch Full )

Chương 760 - Chương 760: Ngưu Bì Đường Muốn Đi Bày Quán

Chương 760: Ngưu Bì Đường Muốn Đi Bày Quán
Chương 760: Ngưu Bì Đường Muốn Đi Bày Quán
canvasb2b7600.pngBì Bì ôm chân cậu ta, vội nói:

“Ai ui, cậu, cậu nói gì thế? Vì sao hai anrh em chúng cháu ngủ với cậu, còn không phải vì yêu cậu sao?

Mẹ cháu muốn hai anh em bọn cháu ngủ với mẹ, chúng cháu còn không đi, chính ℓà ℓuyến tiếc cậu út mà.”

canvasb2b7601.pngKéo ba đứa từ đùi mình ra, Tiểu Mạc không kiên nhẫn nói:

“Được rồi, cậu biết các cháu yêu cậu, ra ngoài chơi với Hiên Hiên đi! Sáng ngày mai đi theo cậu bày quán.”

Ba đứa bé thấy cậu đồng ý, lúc này mới vui vẻ chạy ra ngoài chơi.

Ông ngoại Lâm cười tủm tỉm hỏi:

“Tiểu Mạc, Ngưu Bì Đường còn nhỏ tuổi như vậy, cháu thật sự dẫn ba đứa đi bày quán ư?”
Ba đứa bé chuẩn bị rất đầy đủ, túi xách chứa đầy đồ ăn vặt, còn mỗi người một ấm nước, bên trong là nước sơn tra bà ngoại nấu.

Tiểu Mạc thấy bọn họ vừa ăn vừa uống không giống đi bày quán vỉa hè, giống y như đi dạo ngoại thành.

Nhưng mà cậu ta không nói gì, dù sao cũng là cháu ngoại mình, cộng thêm còn ít tuổi, cậu ta cũng rất đau lòng bọn họ.

Từ Ninh không đi theo bọn họ, dặn dò Tiểu Mạc và Bùi Dũng Tuấn trông chừng Ngưu Bì Đường, đừng để mấy đứa chạy linh tinh.
Ông Vương cười nói:

“Tiểu Mạc, ông ngoại cháu nói không sai, cháu là đứa bé thông minh, chăm chỉ học tập, trưởng thành chắc chắn có tiền đồ.”

Tiểu Mạc được khen hơi đỏ mặt, cậu ta sờ đầu nói: “Cháu biết rồi ạ, ông Vương, nhất định sẽ chăm chỉ đọc sách.”

Ngày hôm sau Ngưu Bì Đường đi theo Tiểu Mạc và Bùi Dũng Tuấn bày quán vỉa hè.
Tiểu Mạc ngồi bên cạnh ông ta nói:

“Ông ngoại, năm nay ba đứa đã năm tuổi, không tính còn nhỏ nữa, dù sao ở nhà cũng chỉ chơi, còn không bằng để mấy đứa đi bày quán với cháu, cũng mở mang thêm kiến thức.”

Ông ngoại Lâm khen ngợi: “Được, vẫn là cháu ngoại của ông suy nghĩ lâu dài, còn ít tuổi đã có ngộ tính này, sau này tất thành châu báu.”

Tiểu Mạc ngượng ngùng nói: “Ông ngoại, cháu đâu có ngộ tính gì, đây đều là cháu học được từ chị và ông Vương.”
Cha Từ mẹ Từ không yên tâm Ngưu Bì Đường, dẫn theo Hiên Hiên đi theo bọn họ.

Ông Vương và ông Thất đạp xe, dẫn theo ông ngoại Lâm và ông Lâm đi xem tiến độ trang trí căn nhà.

Bà Vương và bà ngoại Lâm ở nhà vừa xem TV, vừa trông cửa hàng điểm tâm.

Người một nhà mỗi người mỗi việc, trải qua vô cùng phong phú còn vui vẻ.
Hôm nay cô phải đến xưởng đồ hộp một chuyến, chọn công nhân ngày mai xuất phát tới tỉnh Quảng.

Cô chuẩn bị qua đó nhìn xem, mở cuộc họp với mấy cán bộ dự trữ.

Buổi chiều còn phải đến bưu cục một chuyến, hỏi chuyện lắp điện thoại, trong nhà không có điện thoại thật sự không tiện.

Sau này phải thường xuyên liên lạc với bên tỉnh Quảng, không thể gọi điện là phải đến bưu cục hay trong xưởng được, như vậy quá phiền phức, vẫn nên lắp một cái ở nhà đi.


Từ Ninh ra khỏi bưu cục, đi đến gần cửa tiệm cơm ngoại giao mới mở, thì thấy Lâm Diệu đang nói chuyện với một người đàn ông.

Người đàn ông kia thoạt nhìn khoảng 30 tuổi, mái tóc vuốt ngược, mặc quần tây màu đen, sơ mi trắng.

Thoạt nhìn rất khí phái.


Phía sau người đàn ông kia còn đỗ một chiếc xe ô tô màu đen, kèm theo một người đàn ông trung niên ℓà tài xế.

canvasb2b7602.pngChuyện của người khác cô không có hứng thú biết, cũng không muốn có tiếp xúc gì với cô ta, có thể né tránh thì đừng gặp mặt thì hơn.

Thực ra Lâm Diệu cũng thấy được cô, nhưng mà cũng giả vờ như không quen biết, cười khanh khách nói với người đàn ông bên cạnh:

“Hạ tiên sinh, anh tới trong nước đầu tư, không biết chuẩn bị ℓàm về ngành nào? Trước mắt tôi mở một xưởng quần áo, nếu anh không chê có thể đến chỗ tôi tham quan một ℓát.”







Bình Luận (0)
Comment