Chương 795: Chút Tâm Tư Nhỏ Của Lâm Diệu
Chương 795: Chút Tâm Tư Nhỏ Của Lâm Diệu
Hai người ngồi ghế sau, Lâm Diệu ℓén ℓiếc anh ta một cái, vừa vặn đối diện với Hạ Hành.
Cô ta cười ngượng ngùng, trong mắt Hạ Hành cũng có chút ý cười, cảm thấy Lâm tiểu thư như vậy còn rất đáng yêu.
Hạ Hành dò hỏi: “Lâm tiểu thư, ℓà đưa cô tới chỗ ở hay cô muốn đến nơi khác?”
Hạ Hành nhìn đồng hồ một ℓát, áy náy nói:
“Lâm tiểu thư, tôi rất vui lòng ăn cơm với cô, nhưng buổi chiều tôi còn cuộc họp, chỉ có một tiếng.”
Lâm Diệu nghe xong lời anh ta nói thì rất thất vọng, cô ta là từ Bắc Kinh tới bên này.
Nhưng Hạ Hành ngay cả bữa cơm cũng không muốn ăn cùng cô ta, hiện giờ cô ta càng thêm hối hận vì tới đây một chuyến.
Hạ Hành nhìn biểu cảm thất vọng của cô ta, không đành lòng, suy nghĩ một lát nói:Trợ lý biết Hạ tổng có khách, nên mang hai phần cơm trưa tới đây.
Là đóng gói từ khách sạn về.
Đồ ăn vô cùng phong phú, thoạt nhìn là muốn ăn.
“Lâm tiểu thư, cô nếm thử xem đồ ăn hợp khẩu vị không? Nếu không thích, tôi bảo trợ lý đổi món khác.”Hiện giờ tài chính của cô ta quá ít, nếu có tiền mua mảnh đất ở đây xây nhà xưởng, sau này còn cần kinh doanh làm gì, trực tiếp nằm im là được.
Số tiền cô ta bán quần áo mấy năm nay, đã mua một tứ hợp viện nhỏ ở Bắc Kinh, lại mở cửa hàng quần áo, một xưởng quần áo nhỏ, trong tay không còn nhiều tiền.
Đến nơi này mua đất xây xưởng, cũng chỉ là nghĩ mà thôi.
Xưởng của Hạ Hành rất to, có thể chứa mấy trăm người.“Không có gì không tốt, bởi vì nhà xưởng còn đang sửa sang, bên trong tương đối đơn sơ, Lâm tiểu thư đừng ghét bỏ nhé.”
“Sao có thể ghét bỏ? Hạ tiên sinh còn trẻ như thế mà lợi hại như vậy, tôi bội phục còn không kịp ấy chứ.”
Đây là lời nói thật lòng của Lâm Diệu, cô ta cảm thấy Hạ Hành rất lợi hại, lợi hại không chỉ gia thế của anh ta, mà là anh ta thành thục ổn trọng, thoạt nhìn còn có uy nghiêm, giống như trước khi xuyên qua, tổng tài bá đạo đọc trong tiểu thuyết.
Xe lái tới con đường Thâm Nam, Lâm Diệu nhìn nhà xưởng đang xây dựng khắp nơi, vô cùng hâm mộ.“Nếu Lâm tiểu thư không chê, đến công ty của tôi ăn bữa cơm thế nào?”
Lâm Diệu vốn vô cùng thất vọng, nghe anh ta mời mình đến công ty ăn cơm, trong lòng lập tức vui như nở hoa.
Vừa định gật đầu đồng ý, nhưng cảm thấy như vậy quá không rụt rè.
Cô ta ngượng ngùng hỏi: “Hạ tiên sinh, tôi đến công ty của anh ăn cơm, có thể không tốt lắm hay không?”Mấy chục công nhân xây dựng đang tăng ca làm thêm đẩy nhanh tiến độ.
Văn phòng đã sửa sang xong, nhưng mà chưa trang trí, thoạt nhìn hơi đơn sơ.
Hạ Hành kéo ghế ra, mời cô ta ngồi xuống: “Lâm tiểu thư, mời ngồi.”
Lâm Diệu cười gật đầu: “Cảm ơn.”Lâm Diệu vội nói: “Hạ tiên sinh, không cần làm phiền người ta đi đổi, tôi rất thích ăn mấy món này.”
Hạ Hành ăn cơm xong còn phải mở hộp, hai người ăn cơm với tốc độ rất nhanh.
Đợi trợ lý thu dọn bát đũa, Hạ Hành áy náy nói:
“Lâm tiểu thư, bây giờ tôi phải đi mở họp, xin lỗi không tiếp được. Nếu cô rảnh rỗi có thể đi dạo trong xưởng, khi trở về thì bảo tài xế đưa cô về.”
Lâm Diệu khéo hiểu ℓòng người nói: “Hạ tiên sinh anh cứ bận việc đi, đừng để ý tới tôi.”
Tuy cũng rất tôn trọng cô ta, nhưng hỏi ông ta câu gì, ông ta đều không tiết ℓộ một câu dư thừa.
Cô ta về văn phòng của Hạ Hành nhìn một ℓát, bên trong vẫn không có ai, anh ta còn chưa tan họp.
Hôm nay Lâm Diệu đi giày cao gót, đi ℓâu như vậy chân hơi đau, cô ta chuẩn bị ở đây đợi Hạ Hành trở về.
Cô ta ngồi trên sô pha mơ mơ màng màng ngủ mất, ngủ một giấc tỉnh dậy đã hơn 5 giờ, nhưng Hạ Hành vẫn chưa trở về.