Chương 814: Vương Tu Tề Trở Về
Chương 814: Vương Tu Tề Trở Về
Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, ở trên thuyền, phu nhân và con gái của Tôn Bình Hoài ℓại bị bệnh.
Sau khi đến nước Anh ℓại vào bệnh viện.
Cùng bọn họ tới nước Anh, còn có hai vệ sĩ đi theo ông ta từ nhỏ.
Đợi phu nhân và con gái khỏe ℓại, để con trai ở bệnh viện chăm sóc người bệnh, ông ta dẫn theo hai vệ sĩ bắt đầu tìm việc.
Nhưng nhân sinh mà không thuận, ngôn ngữ lại không thông, kinh doanh đâu dễ làm như thế?
Mấy năm đầu không kiếm được tiền thì thôi, Tôn Bình Hoài còn suýt nữa mất luôn cả mạng.
Đợi điều kiện tốt hơn một chút, bệnh của Vương Tu Tề cũng gần như đã khỏi, nhưng chính sách ở Hoa Quốc có thay đổi, muốn trở về khó hơn lên trời.
Ông ta không có biện pháp, chỉ có thể ở lại nước Anh, đợi thời cơ về nước.Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp dịu dàng nắm tay ông ta, lo lắng nói.
Vương Tu Tề vỗ bà ấy, dịu dàng nói:
“Không sao, tôi không mệt, Hiểu Văn, bà đi ngủ đi, đến Tề Thị còn có mấy tiếng nữa.”
Từ lúc xuống máy bay ông ta đã kích động không chợp mắt, hiện giờ sắp về tới nhà, mà ông ta lại sợ.Ông ta lập tức bàn bạc chuyện về nước đầu tư với cha vợ còn có cậu em vợ.
Đúng rồi, năm thứ hai bệnh của ông ta tốt hơn, đã cưới Tôn Hiểu Văn con gái của Tôn Bình Hoài, hiện giờ đã có hai trai một gái.
Năm đó Tôn Hiểu Văn khỏi bệnh xong, đã ở bệnh viện chăm sóc ông ta, trải qua thời gian dài ở chung, hai người sinh ra tình cảm.
Dưới chứng kiến của cha mẹ vợ, hai người kết thành vợ chồng.Sợ không gặp được cha mẹ, sợ ông ta về quá muộn, sợ con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn.
Năm nay ông ta đã 49 tuổi, rời nhà tận 31 năm.
Nếu cha mẹ còn khỏe mạnh, hai ông bà cũng sắp 70.
Mấy năm nay không có tin tức của ông ta, không biết bọn họ chịu đựng kiểu gì?Nhưng mà chờ đợi tận hơn 20 năm, đợi tóc ông ta đã bạc đi.
Ông ta cho rằng đời này sẽ không có cơ hội gặp lại cha mẹ nữa.
Không nghĩ tới năm trước nhận được tin tức từ Hoa Quốc truyền tới, kêu gọi đầu tư cả thế giới, hoan nghênh Hoa Kiều ở các quốc gia và xí nghiệp qua đầu tư.
Lúc ấy ông ta ở công ty nghe được tin tức này, kích động đến mức trái tim nhảy ra ngoài.Sau khi ông ta xuất viện, dưới giúp đỡ của cha vợ mở một công ty bên nước Anh.
Mấy năm nay cả nhà bọn họ đều sống cùng với cha mẹ vợ, còn có cậu em vợ.
Tuy gia đình ấm áp hòa thuận, nhưng mỗi khi nhớ tới cha mẹ ở Hoa Quốc, trái tim sẽ đau tới mức không thở nổi.
“Tu Tề, ông đã ngồi ở đây mấy tiếng rồi, hay là nằm nghỉ đi?”
Mấy năm trước Hoa Quốc có vận động đó, ông ta cũng biết một chút, cho nên mới càng thêm khó chịu, ước gì mình có thể ở bên bọn họ.
Ở nơi này nấu cơm cho bọn họ, dọn dẹp nhà cửa.
Ngưu Bì Đường muốn ăn kẹo hồ ℓô, cố chấp muốn đi theo cụ trở về.
Bà Vương bị ba đứa bé quấn ℓấy không có biện pháp, nên ngồi xe bò trong thôn dẫn ba đứa bé tới huyện thành.
Sao đỏ ℓà trái tim của công nhân và nông dân ta, vinh quang của Đảng tỏa sáng khắp các thế hệ.
Mấy người khác ngồi trên xe bò nghe bọn họ hát theo dàn nhạc chỉ huy.
Ngưu Ngưu và Bì Bì nhận được cổ vũ, hát càng hăng hái, âm thanh to đến mức chim nhỏ trên cây sợ tới mức bay đi.