Thập Niên 60: Mang Theo Không Gian Làm Thanh Niên Trí Thức ( Dịch Full )

Chương 97 - Chương 97: Làm Than Tổ Ong

Chương 97: Làm Than Tổ Ong
Chương 97: Làm Than Tổ Ong
canvasb2b970.pngTừ Dương cầm túi trở ℓại ký túc xát, mấy người bạn cùng phòng đôi mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm túi đồ của anh ta nói:

“Từ Dương, em trai em gái cậu gửi đồ cho cậu à, mau mở ra xem ℓà gì.”Năm trước gửi hạt thông, hạt phỉ tới, hương vị đó đến bây giờ bọn họ vẫn còn nhớ rõ.

Từ Dương cười nói với mấy quỷ tham ăn này:

“Lát nữa mở ra không được đoạt, phải để lại cho liên trưởng và mấy anh em khác một ít, nếu không đến lúc đó mấy cậu bị đánh, tôi cũng mặc kệ.”

Từ Dương mở túi ra đặt lên bàn, lấy thư ra đọc.

Thư là Từ An viết, nói cậu bé đã đi học ở trường, học lớp 4, người trong nhà khá tốt.

Năm nay bọn họ nhặt thổ sản vùng núi còn nhiều hơn trước, lương thực cũng hơn 50 cân so với năm trước.

Sau khi tiểu đội trưởng đội ba nói xong, lắc đầu nói:

“Lá gan của con gái trong thành phố lớn như vậy sao? Nếu là ở trong thôn, nghe thấy những lời này đã sớm xấu hổ không dám ra cửa.”





“Tôi không biết, trung đội trưởng Trương, nếu anh muốn biết thì đi hỏi liên trưởng Lục đi.”

Sau khi nói xong thì chạy mất.

Trung đội trưởng Trương nhìn Tiểu Vương chạy đi, nói: “Tên nhóc thối, đúng là kín miệng.”

Lại nói với mấy người bên cạnh: “Haizz, các cậu nói xem mỗi tháng gửi thư cho liên trưởng, có phải đối tượng của cậu ấy không?”
Lục Tiếu Đường nhận lấy nhìn là Từ Ninh gửi tới, nói cảm ơn với chiến sĩ kia xong thì cầm thư và túi về ký túc xá.

Đợi anh ta đi xa, phía sau sân huấn luyện có mấy người đi ra vây quanh chiến sĩ kia:

“Tiểu Vương, là ai gửi đồ cho liên trưởng Lục thế? Gửi từ đâu tới?”

Chiến sĩ kia nhìn mấy người lắc đầu nói:
Trung đội trưởng thứ hai nói:

“Tôi đoán có lẽ là vậy, cậu xem hai nhân vật chính của đoàn văn công vô cùng kiêu ngạo trước mặt hai chúng ta, mỗi ngày lại lượn lờ trước mặt liên trưởng của chúng ta, liên trưởng còn không thèm nhìn một cái.”

“Đoàn công văn tính là cái thá gì? Con gái út của nhà lữ trưởng Nghiêm, Nghiêm Oánh Oánh, nhân viên phát thanh của quân khu, dáng vẻ mới xinh đẹp. Tôi còn thấy cô ta đi tìm liên trưởng của chúng ta nhiều lần, liên trưởng của chúng ta còn không để ý tới cô ta.”

Tiểu đội trưởng đội một cũng ở bên cạnh nói.
Tiểu đội trưởng đội ba cướp lời:

“Lần trước khi liên trưởng của chúng ta bị thương nằm viện, Vân Mộng Dao một cành hoa của bệnh viện quân khu nhìn ai cũng chướng mắt, một ngày bảy tám lần chạy tới phòng bệnh của liên trưởng. Cô ta còn hỏi han ân cần, dịu dàng săn sóc, người cùng phòng bệnh với liên trưởng còn cho rằng đó là đối tượng ấy chứ.”

“Các cậu không biết đâu, lúc ấy tôi ở đó chăm sóc liên trưởng, bị bác sĩ Vân làm cho cảm động, nghĩ nếu có người phụ nữ xinh đẹp như vậy đối xử tốt với tôi như thế, tôi sẽ lập tức kết hôn với cô ta. Nhưng mà liên trưởng lại lạnh lùng không nhìn cô ta một cái, cuối cùng còn cảm thấy phiền, vẻ mặt không chút biểu cảm nói với bác sĩ Vân.”

Sau khi nói xong đoạn này thì hắng giọng, học biểu cảm của Lục Tiếu Đường nói:
“Bác sĩ Vân, tôi không có vấn đề gì, cô không cần đến chỗ tôi, người bệnh khác càng cần cô chăm sóc hơn. Hơn nữa, cô cũng không phải bác sĩ chính của tôi.”

“Bác sĩ Vân nghe xong mặt đỏ lên, còn dịu dàng nói với liên trưởng của chúng ta.”

Tiểu đội trưởng đội ba lại hắng giọng, học giọng của Vân Mộng Dao:

“Liên trưởng Lục, quan tâm người bệnh là chức trách của mỗi bác sĩ bọn em, tuy em không phải bác sĩ chính của anh, nhưng mà bệnh tình của anh em biết rất rõ, có chuyện gì cũng có thể tìm em. Anh nghỉ ngơi đi, em đi về trước, có chuyện gì thì bảo đồng chí này đến văn phòng em gọi em.”
Đoạn sau là Từ Ninh viết, trong túi giày vải là mẹ làm cho anh ta, bảo anh ta đừng tiết kiệm, trong nhà lương thực đủ ăn, ở bộ đội phải biểu hiện thật tốt, đoàn kết với chiến hữu, sớm ngày tranh thủ thăm người thân, đến thôn Du Thụ thăm bọn họ.

Đôi mắt Từ Dương đỏ bừng đọc xong thư, nghĩ thầm con nhóc này, người không biết còn tưởng em là chị của anh đấy.

Quân khu nào đó ở Nam Thị, Lục Tiếu Đường ra khỏi sân huấn luyện thì thấy một chiến sĩ cầm túi chạy về phía anh, đi tới bên cạnh anh thì chào kiểu quân đội, nói:

“Liên trưởng, có người gửi thư và đồ cho anh.”




Bình Luận (0)
Comment