Chương 142: Chương 142
Chương 142: Chương 142Chương 142: Chương 142
Chuong 142: Chuong 142 Chị dâu hai Thẩm đương nhiên biết người phụ nữ kia là ai.
Người đó tên Hồ Linh, cũng có họ Liễu giống nhà chồng, tính ra còn có rất nhiều quan hệ chằng chịt khác, cô ta và mẹ chồng cô ta đối với chị dâu hai Thẩm mà nói, giống hệt như bà lão Hà với Chu Cầm vậy.
Chỉ là Hồ Linh vẫn may mắn hơn Chu Cầm một chút, cô ta sinh được con trai rồi, chính là đứa con mà cô ta đang bế trong lòng kia, hơn nữa cũng chỉ có duy nhất đứa con trai đó, nhiêu đó có thể biết cô ta yêu chiều đứa con trai này đến mức nào.
Bởi vì có được đứa con trai này nên Hồ Linh không hề yếu thế như Chu Cầm, ngược lại, cô ta còn rất mạnh mẽ, người như vậy, nếu gây hấn với cô ta, cô ta chắc chắn sẽ không buông tha.
Muốn nói rằng tất cả những người trên bàn đều sợ cô ta, thực sự không phải nói quá.
Chỉ là hôm nay là ngày tốt mà Liễu Đông lấy vợ, trong ngày này lại vì mấy chuyện ngoài miệng mà làm loạn lên thì thật không may, vậy nên trong lúc Hồ Linh nhượng bộ một chút, mọi người cũng không muốn tranh chấp vê đề tài này nhiêu, mà định bỏ qua chuyện này luôn.
Dì họ của chị dâu hai Thẩm chính là có suy nghĩ như vậy.
Kết quả trước khi bà ấy kịp nói gì, chị dâu cả Thẩm đã tranh nói trước, cô ta bế Thẩm Tiểu Vũ lên từ chỗ Thẩm Uyển, đặt cô ngồi lên đùi mình, vẻ mặt vui tươi hớn hở mà hướng vê phía người phụ nữ vừa khen cháu gái mình giống trẻ con trong thành phố nói: "Chị cũng tinh mắt thật đó, cháu gái em, đến bản thân em ngày nào cũng nhìn còn cảm thấy đẹp, nói con bé giống như trẻ con trong thành phố quả thực không có chút khoa trương nào.
Tự khen xong liên nhìn vê phía Hồ Linh, khóe miệng nhếch lên, cười híp mắt nói: "Cô nói xem có đúng không?"
Rõ ràng là cố tình.
Nói thực thì, ban đầu khi tiểu nha đầu này vừa mới tới nhà cô ta không hề thích cô, nhưng cho dù không thích thì cũng là con cháu nhà mình, người khác có quyên gì mà khua môi múa mép, hơn nữa sau hôm tiệc đầy tháng, cô ta lại càng nhìn càng thấy thích đứa nhỏ này.
Cô ta sẽ không vì chuyện con trai của Hồ Linh còn nhỏ mà để cậu ta nói không chịu trách nhiệm vậy đâu, nếu đứa con không chịu được, vậy để mẹ nó chịu đi.
Hồ Linh bị người ở ngay trước mặt hỏi như vậy, nhiều ánh mắt của người ngồi cùng bàn cũng đang hướng về phía cô ta, cô ta vẫn thấy rất xấu hổ, cho nên dù trong lòng không thấy vậy, ngoài miệng vẫn không thể không đáp: "Cô nói đúng. Trong lòng lại thâm mắng, thực sự đem thứ của nợ coi thành bảo bối, người khác chỉ khen vì khách khí thôi, tự cô ta còn khen như vậy, da mặt có dày cũng không thể dày đến vậy, thật đúng là không biết xấu hổi
Chị dâu cả Thẩm lúc này mới thỏa mãn mà thu hồi tâm mắt.
Tuy lần tranh chấp cô ta biểu hiện rất rõ mình đang không hề rộng lượng, ngược lại còn có chút chi li, nhưng cô ta thà rằng không rộng lượng mà khiến bản thân mình thoải mái, dù có phải khua môi múa mép cũng chẳng sao, bản thân phải mạnh mẽ người khác mới không dám trêu chọc, điều này chị dâu cả Thẩm hiểu rất rõ, hơn nữa tự mình thể nghiệm rồi vẫn luôn kiên trì như vậy.
Bà lão cũng không có ý kiến gì với biểu hiện của vợ con trai.
Đến khi nhạc nổi lên rồi, bọn họ đương nhiên phải dẹp bỏ việc chuyện trò sang một bên, bầu không khí ngượng nghịu trong chốc lát lại khôi phục như bình thường, chỉ là hai mẹ con Hồ Linh cứ vậy mà bị người ta vô ý cố ý xem thường, đối với người như vậy ai cũng không thích nổi.
Mà bọn họ chưa nói được bao lâu, Liễu Đông đã đón dâu về rồi.
Cô dâu vừa tới, hâu hết khách khứa đều đứng lên nhìn đến náo nhiệt, Hồ Linh nhân cơ hội này mà dẫn con trai đi chỗ khác, tính toán lát nữa sẽ đổi ngồi sang bàn khác, bị người khác coi thường xa lánh như vậy cô ta không thoải mái chút nào, cô ta cũng không muốn chịu bâu không khí này.