Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 115 - Chương 115:

Chương 115:

Đối với nhiệm kỳ sắp tới của mình, Triệu Trân Trân tuy có chú ý đến chị Quách, thấy chị có thái độ làm việc nghiêm túc, nhiệt tình. Tuy nhiên chị ta lại có khuyết điểm rất rõ ràng chính là đụng chuyện thì lại không giữ được bình tĩnh, so ra thì còn không bằng được chị Tào.

Sau khi bàn giao hết việc, Triệu Trân Trân thu dọn hết những vật cá nhân trong trong phòng làm việc. Thật ra cũng chẳng có gì ngoài một chồng sổ tay làm việc thật dày.

Cô không nhịn được mà mở một cuốn bất kỳ trong số đó ra xem thì bất ngờ phát hiện ra đó là nhật ký ghi lại lúc cô vừa gia nhập Công đoàn khi chỉ mới mười lăm tuổi. Nét chữ khi ấy vừa non nớt vừa xấu xí thì giờ đây trông lại có chút dễ thương, nhưng lại là mối bận tâm lớn nhất của khi ấy.

Triệu Trân Trân đóng lại sổ tay, rồi đeo túi lên đi thẳng ra khỏi cổng của Xưởng bông nhà nước mà không ngoảnh đầu.

Phòng làm việc của Công đoàn ở trường đại học cũng không lớn lắm. Bốn gian phòng làm việc có tổng là tám công nhân viên. So ra thì số lượng công nhân viên ở Xưởng bông nhà nước bọn họ có vẻ còn ít hơn, nhưng lại có ưu điểm chính là Công đoàn ở đại học không phải xử lý nhiều việc, khi đi làm cũng chỉ vừa uống trà vừa xem báo rồi nói chuyện phiếm. Triệu Trân Trân vừa mới đến nên cũng chẳng dám tỏ ra khác biệt với người khác, cứ thế mà qua được vài ngày.

Chủ tịch của Công đoàn đại học tên là Lý Tuệ Hoa, khoảng bốn mươi tuổi, trình độ văn hoá phổ thông, có chồng là giáo sư khoa Lịch sử. Cô ấy cũng ở tại khu nhà tập thể trong khuôn viên trường đại học, chỉ cách nhà của Chu Thục Bình có một bức tường. Chính vì thế, cô ấy đã từng gặp Triệu Trân Trân vài lần, khi nghe thấy Triệu Trân Trân sẽ đến thì cũng chào đón rất nhiệt tình.

Đương nhiên cũng có một phần nguyên nhân là đến từ Vương Văn Quảng, dù sao cũng là bà xã của phó hiệu trưởng, cũng nên nể mặt mấy phần.

Buổi sáng hôm nay, sau khi Triệu Trân Trân đưa mấy đứa nhỏ đến trường học xong thì đi thẳng đến Công đoàn. Khi tới nơi thì thời gian vẫn còn rất sớm, nên cô vừa ngâm nga hát vừa dọn dẹp lại phòng làm việc, sau đó rót cho mình một ly nước nóng rồi lấy sách giáo khoa môn toán lớp sáu từ túi xách ra và bắt đầu xem.

Cuối cùng thì cô cũng đã học xong toàn bộ giáo trình tiểu học vào mấy ngày trước, Tào Lệ Quyên giao cho cô làm hai bộ đề thi. Dù không thể lấy được trọn điểm thì thi được chín mươi tám điểm đã là không tệ rồi.

Triệu Trân Trân vốn đã muốn mang giáo trình trung học đến đơn vị để xem từ lâu. Cũng đã rảnh rỗi mấy ngày rồi, giờ nghĩ lại thì cảm thấy thật uổng phí mà. Thế nên giờ phút này mới xem một cách chuyên chú và tập trung như vậy, đến mức mà khi đồng nghiệp Mã Ái Hồng đi vào rồi bỗng nhiên đi đến sau lưng cô đứng, cô cũng chẳng có cảm giác gì.

“Ồ, đây không phải là sách giáo khoa trung học hay sao? Sao cô lại xem cái này?”

Mã Ái Hồng là nhân viên có trình độ học vấn cao nhất trong Công đoàn bọn họ, là người tốt nghiệp chuyên ngành sư phạm chính quy. Nhưng cô ta lại có lòng dạ đen tối, chất lượng dạy học thì chẳng ra sao mà cứ thích giảng đạo cho học sinh nghe. Sau đó bởi vì cãi nhau ồn ào với các giáo viên khác bên khoa Lịch sử, mà cô ta cũng chẳng may mắn gì, giáo viên đó lại là người có gia thế lớn, thế là khiến cho nhà trường chuyển cô ta ra khỏi vị trí công tác tuyến một qua Công đoàn.

Nhắc mới nhớ chuyện này cũng đã trôi qua nhiều năm như vậy, nhưng Mã Ái Hồng hễ nhắc đến là luôn hận đến mức nghiến răng ken két.

Bình Luận (0)
Comment