Linh Linh rất thích ăn cá, cô bé đang cẩn thận ăn một miếng cá hố, vừa thấy cha đi tới lập tức quay đầu ra chỗ khác không nhìn cha.
Sương Sương dù sao cũng nhỏ tuổi hơn nên không khỏi lén liếc nhìn cha. Chu Đức Thành cũng cười thật tươi đáp lại cô con gái nhỏ, Sương Sương lập tức cũng cười nói: “Cha! Tóc của cha trông thật giống cái ổ gà!”
Chu Đức Thành ngượng ngùng cười cười, mếu máo ngồi xuống, vươn tay gắp một cái bánh bỏ vào miệng.
Mặc dù Vương Văn Mỹ không ngăn anh ta ăn, nhưng cô ấy luôn giữ khuôn mặt lạnh lùng suốt bữa cơm và không nói lời nào.
Sau bữa tối, Vương Văn Mỹ giúp hai cô con gái làm bài tập, Chu Đức Thành rất biết điều đi thu dọn bát đĩa và dọn bếp.
Trước đây anh ta bận bịu công việc, bộ phận của Vương Văn Mỹ lại tương đối nhàn. Nên việc nhà hằng ngày như đi chợ, nấu nướng, dọn dẹp, kể cả chăm sóc hai đứa trẻ, về cơ bản đều là một mình Vương Văn Mỹ làm. Đương nhiên, Vương Văn Mỹ không phải Triệu Trân Trân, cô ấy không có yêu cầu cao đối với việc nhà, nấu cơm cũng không ngon, làm việc nhà thì qua loa cho xong chuyện. Vì vậy, trong lòng Chu Đức Thành vẫn có ý kiến đối với vợ, anh ta không thích nhà mình không sạch sẽ bằng nhà đồng nghiệp.
Đương nhiên, anh ta nhát gan, chỉ có thể giấu ý nghĩ nhỏ bé thầm kín như vậy trong lòng, không dám nói ra.
Bây giờ có thời gian, anh ta cảm thấy mình phải dọn dẹp. Sau khi dọn dẹp nhà bếp, Chu Đức Thành cảm thấy mình vẫn còn nguồn năng lượng vô tận nên đã dọn dẹp bên ngoài là làm đến tận khuya. Ngoài phòng của Vương Văn Mỹ ra thì chỗ nào anh ta cũng dọn dẹp một lượt.
Ngày hôm sau, Chu Đức Thành đặt báo thức dậy sớm để làm bữa sáng.
Vương Văn Mỹ và hai cô con gái đều thích ăn bánh chiên, nhưng cả hai đều đi làm, lịch làm buổi sáng đều rất bận rộn nên một năm cũng chỉ ăn được vài lần. Vì vậy Chu Đức Thành quyết định làm món này cho vợ và con gái. Tuy nhiên, anh ta tìm trong bếp không thấy bột gạo nếp, không có bột gạo nếp thì làm sao làm được bánh chiên?
Chu Đức Thành không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ, anh ta nhớ rằng bánh hành cũng rất ngon nên định làm bánh hành.
Tuy nhiên, anh ta không ngờ là món tưởng chừng như đơn giản này lại không hề dễ làm. Trước hết anh ta không biết tỉ lệ bột với nước, có cần thêm gia vị hay không, đều không biết.
Vì quá cẩn thận, Chu Đức Thành đã dành hơn một giờ đồng hồ để làm bánh hành, thành phẩm trông đẹp mắt nhưng rất khó ăn và vị rất nhạt.
Lúc này đã hơn bảy giờ, Linh Linh và Sương Sương cũng đã dậy, anh ta bưng ra tô cháo hạt kê, cắt một ít củ cải muối, gọi hai đứa con tới ăn sáng: “Linh Linh, Sương Sương, mau tới đây ăn bánh hành cha làm này!”
Linh Linh liếc nhìn thức ăn trên bàn nhưng không động đậy, Sương Sương vui vẻ cầm một miếng bánh cắn một miếng, lại cau mày nói: “Cha! Bánh này cứng quá, cha cho bột đá vào à?”
Chu Đức Thành cười ngượng nghịu.
Vương Văn Mỹ nấu ăn không giỏi nên cô ấy thường ăn ở căng tin nhiều hơn. Khoảng hai năm, Linh Linh và Sương Sương đòi ăn bánh hành nên cô ấy đành phải xuống bếp làm cho hai đứa một ít. Bánh xèo cô ấy làm cũng vậy, cũng rất cứng, lúc đó anh ta mới nói đùa với con gái: “Chắc mẹ con cho bột đá vào bánh đấy!”
Có lẽ lúc ấy Vương Văn Mỹ đã rất buồn khi nghe thấy điều này.
Chu Đức Thành rất áy náy, muốn nói điều gì nhẹ nhàng với vợ, nhưng anh ta không biết nói như thế nào.
Vương Văn Mỹ tiếp tục phớt lờ chồng, vào bếp hâm nóng một đĩa bánh bao chiên, mang ra và giục hai cô con gái: “Các con ăn nhanh lên, sắp muộn rồi!”
Sương Sương ăn liền một hơi bốn năm cái bánh bao chiên, thấy Chu Đức Thành ngồi bên cạnh, kì quái hỏi: “Cha! Sao cha không ăn, hôm nay cha không phải đi làm sao?”
Chu Đức Thành gật đầu nói: “Ừm, cha mệt cần được nghỉ ngơi, tạm thời sẽ không đi làm nữa!”