Chu Đức Thành gật đầu, có chút phàn nàn về Tiểu Ngô, vì là sinh nhật mà anh ta lại không mời mình. Vương Văn Mỹ thích thể diện, sẽ không làm anh ta khó xử trước mặt người ngoài, có lẽ họ sẽ làm hòa với nhau cũng nên.
Linh Linh nhìn trái nhìn phải, thấy ngôi nhà không giống mọi khi, vì vậy mới nói: “Mẹ ơi, có một cô tiên ốc trong nhà chúng ta đúng không ạ? Tại sao nhà lại sạch sẽ như vậy?”
Vương Văn Mỹ nghe vậy không hiểu sao lại có chút buồn cười.
Chu Đức Thành đặt đũa xuống và nói với con gái lớn: “Linh Linh, con nói đúng, trong nhà chúng ta có một cô tiên ốc, nhưng không ai khác đó chính là cha của con đây!”
Linh Linh chớp đôi mắt to, nghi ngờ nói: “Cha cũng biết làm việc nhà sao?”
Chu Đức Thành nghe được những lời này có chút xấu hổ.
Nghĩ là một chuyện nhưng thực tế lại là chuyện khác. Chu Đức Thành tràn đầy nhiệt huyết đã làm việc nhà được bảy ngày, tâm lý đã phát chán rồi. Việc này hoàn toàn khác với việc làm thí nghiệm trong viện nghiên cứu. Tuy đều là những chuyện lặt vặt, nhưng làm thí nghiệm không chỉ là thực hành mà còn là tư duy, sẽ có kết quả. Bản thân tiến độ dự án đã là một việc rất dễ khiến ta hào hứng rồi.
Việc nhà hoàn toàn không cần đầu óc, miễn là theo nề nếp, làm là xong. Hôm sau bừa bộn thì làm lại, chưa kể quy trình không có cảm giác thành tựu, thậm chí còn hoài nghi rằng mình đang lãng phí thời gian quý báu.
Nói cách khác, muốn giữ cho ngôi nhà gọn gàng sạch sẽ, thực sự cần một tình thần rất kiên định.
Bây giờ Chu Đức Thành đã hiểu tại sao Vương Văn Mỹ không để tâm đến việc nhà rồi.
Mặc dù anh ta đã chán việc nhà, nhưng bây giờ không đi làm nên cũng không thể ngày ngày ở nhà ngủ lười biếng được. Dù không vui nhưng vẫn phải kiên trì hàng ngày giặt giũ nấu cơm quét dọn, tất cả những việc trong nhà đều tự mình làm, không để Vương Văn Mỹ chạm tay vào.
Lý Tuệ Hoa chủ tịch công đoàn từng là nhân viên công vụ của huyện nên cô ấy cũng có khả năng viết lách một chút, lời kêu gọi của cô ấy viết rất hay, không dài nhưng rất hấp dẫn.
Lần đầu tiên họ không có kinh nghiệm trong việc kêu gọi bản thảo, nên điều họ sợ nhất là không nhận được bản thảo nào. Vì vậy, chị Trương đã mang một tập giấy đỏ ở nhà tới, chép ra bốn năm mươi tờ kêu gọi, cộng thêm mười tờ trước đó nữa rồi dán lên những nơi dễ thấy của trường đại học Bình Thành.
Điều mọi người không ngờ tới là ngày hôm sau có rất nhiều người tới nộp bản thảo, bởi vì công đoàn nằm ngay trong khuôn viên trường nên mọi người đã trực tiếp đến đây nộp. Phần lớn đều trịnh trọng đặt bản thảo xuống rồi rời đi, cũng có một số ít người chưa muốn rời đi, muốn làm thân với đồng chí phụ trách duyệt bản thảo, rất muốn bản thảo của mình được nhận ngay tại chỗ.
Văn phòng công đoàn nhỏ, ngày càng nhận được rất nhiều bản thảo, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ cản trở đến rất nhiều công việc hàng ngày. Lý Tuệ Hoa nghĩ ra một cách, chồng cô ấy có một người anh họ làm việc ở bưu điện đã giúp tìm được một hộp thư cũ đặt ở cửa văn phòng công đoàn. Muốn nộp bản thảo thì chỉ cần cho vào đó là được, không cần vào văn phòng.
Vấn đề này đã được giải quyết, nhưng xét duyệt bản thảo quả thực lại trở thành một vấn đề. Đại học Bình Thành quả nhiên nhân tài tràn ngập, nghệ thuật tự do cũng mạnh như khoa học. Nếu tuân theo tiêu chuẩn này, khoảng nửa số bản thảo đều có thể thông qua. Nhưng tập san trường họ dự định chỉ nhận mười sáu khổ và chỉ có mười trang. Bây giờ bản thảo được nhận ngày càng nhiều, một nửa số bản thảo phải có đến bảy tám mươi bài báo. Mà bây giờ mới chỉ một tuần, có thể tưởng tượng rằng sẽ có ngày càng nhiều bản thảo trong tương lai.
Đối mặt với rất nhiều bản thảo, Lý Tuệ Hoa và các nhân viên khác trong công đoàn thực sự sầu não.